Chương 2: Cảm ơn anh trai!

Sau khi Kiều Noãn vào cửa, nhìn sàn nhà sạch sẽ trong phòng khách, không dám đi loạn khắp nơi, ngoan ngoãn khéo léo đứng ở cửa chính.

Kiều Ôn Từ đi vào trong vài bước nhưng không nghe thấy người phía sau đuổi theo, quay đầu lại nhìn cô gái ngoan ngoãn hai tay cầm dây túi để trước ngực, lông mày nhíu lại: "Đứng đó làm gì?"

Kiều Noãn vội vàng nói: "Giày của em hơi bẩn."

Khu phố cổ nhà cô, tuy rằng mấy năm trước đã sửa đường, nhưng mặt đất cũng không quá bằng phẳng, tối hôm qua trời mưa sáng nay vẫn còn nước đọng, cô vì đến đây mà đôi giày mới giặt đã dính không ít bùn đất, đế giày lại càng không sạch sẽ.

Thật xấu hổ nếu mang giày vào và tạo thành từng dấu giày trên sàn nhà.

Kiều Ôn Từ mặt không chút thay đổi nhìn cô một hồi, khẽ mím môi mỏng, đi lên lấy một đôi dép màu be từ trong tủ giày ra đưa cho cô: "Đổi xong đi vào."

Kiều Noãn nhận lấy dép lê, nhìn anh xoay người đi lên lầu.

Cô cảm thấy anh trai cô cũng giống như khi còn bé, vẫn không thích cô.

Không đúng, phải nói, còn không thích cô hơn so với khi còn bé.

Ít nhất khi còn bé mặc dù không thích phản ứng với cô, nhưng cũng sẽ không đối xử với cô như người xa lạ như bây giờ.

... Vẫn không đúng, anh ấy đối đãi với người xa lạ có thể còn lễ phép hơn so với đối đãi với mình, vậy xem ra, cô còn không bằng người xa lạ.

Kiều Noãn vừa nghĩ lung tung, vừa thay dép lê đi vào phòng khách.

Cô cũng không biết phòng mình ở đâu, sau khi dạo một vòng trong phòng khách, vừa ý với sân thượng lớn bên ngoài phòng khách, phía trên có một cái ghế dựa kiểu xích đu, đối diện với hồ nhân tạo của khu chung cư phú hào này.

Kiều Ôn Từ học bổ túc xong, sau khi từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kiều Noãn đang từ từ nhắm hai mắt ngồi trên sân thượng bị ánh mặt trời chiếu rọi.

Anh nhíu mày, thời tiết bên ngoài rất nóng, cô đang yên đang lành không ở trong phòng ngồi điều hòa lại chạy bên ngoài làm gì?

Kiều Ôn Từ không phải không thích Kiều Noãn, chỉ là trong trí nhớ khi còn bé, ngoại trừ cha mẹ cãi nhau, chính là em gái khóc nháo. Chờ cha mẹ ly hôn, mẹ không cần anh, cha lại không hay có nhà, anh thực sự không có khái niệm đối với tình cảm gia đình.

Hơn nữa anh không biết nên đối mặt với Kiều Noãn sau khi lớn lên như thế nào.

Kiều Noãn khi còn bé tuy rằng cũng không nhớ rõ lắm, nhưng ít nhất cũng là một cô bé hoạt bát sáng sủa thích làm ầm ĩ, không giống như bây giờ, tuy rằng ngũ quan xinh đẹp bộ dạng đẹp mắt, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười, nhưng tính tình bị mài phẳng góc cạnh, nhu thuận đến mức có chút khiến anh chán ghét.

Anh không biết sau khi mẹ anh sống chết muốn mang Kiều Noãn đi, làm sao lại dưỡng thành đức hạnh như bây giờ.

Ít nhất Kiều Ôn Từ rất không ưa bộ dáng hiện tại của cô.

Đẩy cửa sổ sát đất ra, Kiều Ôn Từ lạnh lùng hỏi: "Em ở đây làm gì?"

Kiều Noãn mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, bị thanh âm bất thình lình này làm cho giật nảy mình.

Lông mi như quạ chấn kinh khẽ run rẩy, ánh mắt trong suốt mờ mịt nhìn anh.

"Em, em đi ra ngắm cảnh, không cẩn thận ngủ thϊếp đi." Kiều Noãn vội vàng đứng lên nói.

Kiều Ôn Từ dựa vào khung cửa, hai tay ôm trước ngực, vô cùng khó hiểu: "Không nóng?"

Kiều Noãn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cũng may, hồi nhỏ em bị nhiễm lạnh, phơi nắng rất thoải mái."

Kiều Ôn Từ không hỏi cô sao mà lại nhiễm lạnh, vẫy vẫy tay với cô: "Vào đây, dẫn em đến phòng."

Kiều Noãn giống như cái đuôi nhỏ đi theo anh vào phòng.

Kiều Chính Sơ tìm dì giúp việc gia đình thu dọn một căn phòng ở tầng hai, ngay bên cạnh phòng Kiều Ôn Từ, gần cầu thang, bên trong quét dọn rất sạch sẽ, ánh sáng sáng ngời không gian cũng lớn, giường, bàn đọc sách, tủ quần áo, những thứ nên có cũng không thiếu, khoảng trống bên giường còn trải một lớp thảm lông màu trắng nhạt.

Kiều Noãn rất thích căn phòng này, ánh mắt sáng lên không ít.

Kiều Ôn Từ nhìn thấy biểu tình của cô, tâm tình tốt hơn không ít, phá lệ chủ động nói: "Có gì thiếu thì nói một tiếng, anh sẽ mua cho em."

Kiều Noãn cái gì cũng không thiếu, nhưng vẫn cao hứng gật đầu, nói với Kiều Ôn Từ: "Cám ơn anh trai!"

Mí mắt Kiều Ôn Từ giật giật, cách mười hai năm, tiếng anh này, làm cho anh nói không nên lời là cảm giác gì.

"Ở trường đừng gọi anh là anh trai." Anh nói.