Chương 30: Bọn họ yêu nhau

Một tháng Kiều Chính Sơ đi công tác nước ngoài, Kiều Noãn và Kiều Ôn Từ không biết đã làm bao nhiêu lần ở trong phòng ngủ.

Kiều Noãn gần như là yêu thích cảm giác làʍ t̠ìиɦ, thậm chí lúc chủ động, còn nguyện ý dùng tư thế cưỡi ngựa, vặn vẹo mông đi tìm điểm mẫn cảm trong cơ thể mình, ưm ưm a a kêu lên, quấn quýt lấy nhau với anh trai một lần lại một lần.

Ngày Kiều Chính Sơ về nhà càng ngày càng gần, thời gian Kiều Noãn và Kiều Ôn Từ dây dưa không chút kiềm chế với nhau cũng càng ngày càng ít.

Hôm nay tan học trở về, Kiều Noãn ngay cả đèn còn chưa kịp bật đã bị Kiều Ôn Từ đặt lên tủ giày.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng thở dốc của hai anh em, xen kẽ với tiếng phốc phốc do rút ra cắm vào.

Đêm tối có thể phóng đại cảm quan của con người ngoại trừ tầm mắt ra, mỗi một lần thịt mềm trong tiểu huyệt được kéo ra, lại bị cắm vào, kɧoáı ©ảʍ này còn cao hơn không ít so với lúc bật đèn.

"Thật muốn cắm em ở bên ngoài." Kiều Ôn Từ vừa rút ra vừa nói: "Anh muốn cắm em trên thuyền trên hồ, cắm vào thân thể của em trên vòng đu quay, trong nhà ma em nhất định sẽ sợ hãi kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của anh."

"Em còn không dám kêu lên, bởi vì có thể sẽ bị người khác nghe được, có lẽ có người sẽ mang theo kính lúp nhìn rõ chúng ta ân ái như thế nào, nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của anh cắm vào tiểu huyệt đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của em, em thích cảm giác bị bại lộ sao? Điều đó sẽ rất kí©h thí©ɧ, đặc biệt là nếu họ biết chúng ta là anh em, cảm giác kí©h thí©ɧ này sẽ tăng lên gấp đôi."

Kiều Noãn bị anh nói giống như thật sự có người đang nhìn mình, bên trong tiểu huyệt càng thêm mẫn cảm, thịt mềm bị thao có chút nóng lên, cả người đều sắp hòa tan trong ngực anh trai.

"Ưm a anh đừng nói như vậy ha."

Cô không thể tự chủ tưởng tượng anh trai cắm dươиɠ ѵậŧ vào huyệt hoa của mình trên vòng đu quay, theo động tác cắm vào rút ra bọn họ cưỡi cũng theo đó mà lắc lư, người cao hơn bọn họ một đoạn có lẽ vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy cô bị anh trai đè lên kính trong suốt tàn bạo cắm, bọn họ sẽ biết có người quan hệ tìиɧ ɖu͙© trên vòng đu quay.

Kiều Noãn thích loại tưởng tượng này, nhưng cô không có lá gan làm ra loại chuyện này ở bên ngoài.

Cô ôm anh trai, một bên kêu một bên nói: "Ưm a, em không muốn để cho người khác nhìn thấy, anh trai cũng chỉ có thể một mình em nhìn thấy."

Thân thể và dươиɠ ѵậŧ anh trai cô, mỗi một chỗ, đều chỉ có thể là một mình cô nhìn.

Kiều Ôn Từ cúi đầu cười một tiếng, nâng một chân của cô lên cao treo ở giữa khuỷu tay của mình, nghiêng người cắm vào thân thể cô.

Họ đã làm điều đó một lần ở lối vào và trở về phòng làm thêm một lần nữa.

Cuối cùng Kiều Noãn ngủ trong phòng của Kiều Ôn Từ, được anh trai ôm chặt, chân hai người quấn quýt cùng một chỗ, ai cũng không thể rời khỏi ai.

Sau khi Kiều Chính Sơ trở về, Kiều Noãn và Kiều Ôn Từ lại trở về cuộc sống anh em bình thường, đương nhiên đây chỉ là bề ngoài.

Khi Kiều Noãn ở nhà dưới váy ngủ chưa bao giờ mặc qυầи ɭóŧ, có đôi khi còn bị anh trai cưỡng chế nhét vào trước bàn ăn, sau khi trở về phòng lại tiếp tục bị anh trai hung hăng cắm vào.

Chuyện giữa hai người, Kiều Chính Sơ một chút cũng không phát hiện.

Thật ra chỉ cần là cha mẹ bình thường hơi quan tâm một chút, trong thời gian dài như vậy cũng có thể nhận ra giữa hai người không thích hợp, nhưng Kiều Chính Sơ thật sự không quan tâm đến bọn họ, cho nên mới không hề phát hiện ra một chút nào.

Sau kỳ nghỉ đông trôi qua, Kiều Ôn Từ cũng đến thời khắc mấu chốt nhất là nghênh đón kỳ thi đại học, Kiều Noãn liền không quấn lấy anh làm gì nữa, hơn nữa còn ra ba điều quy ước với anh, chỉ khi thi xong vẫn duy trì thành tích top 3 lớp, mới cho phép anh cắm vào một lần.

Điều này đối với Kiều Ôn Từ mà nói quả thực quá đơn giản, học tập đối với anh mà nói, chỉ là chuyện động não.

Kiều Noãn cũng thu hồi tâm tư, chuyên tâm học tập, thế cho nên khi Hoàng Sa Vũ tan học tìm cô nói chuyện phiếm, cô đều ôm một quyển từ ngữ ngồi học tiếng Anh.

Anh trai cô nói, chờ sau khi cô tốt nghiệp trung học, sẽ đi ra nước ngoài, tiếng Anh của cô phải tốt.

Hoàng Sa Vũ đều bị tinh thần học tập của Kiều Noãn đả động, lôi kéo ba người Quý Úc cùng nhau thành lập tổ học tập, mỗi ngày ăn trưa đều ngồi ăn cùng nhau, thảo luận bài tập buổi sáng.

Kiều Ôn Từ nhìn thấy hành động của cô, tuy rằng vẫn nhìn không vừa mắt Quý Úc, nhưng vừa nghĩ đến em gái của mình là vì mình mới cố gắng như vậy, cũng liền thả lỏng tâm.

Thi đại học hai ngày, trong thời gian đó trường của Kiều Noãn cũng không có nghỉ, ngoại trừ lớp 12 đi thi, học sinh các lớp khác đều đi học bình thường.

Nhưng Kiều Noãn xin nghỉ hai ngày, cô canh giữ ở cửa phòng thi đại học, làm người đầu tiên chào đón Kiều Ôn Từ sau mỗi môn thi, thậm chí vào cuối kỳ thi cuối cùng của anh, cô đặc biệt mua một bó hoa hồng từ cửa hàng hoa tặng anh.

Kiều Ôn Từ nhìn hoa hồng trong tay, trên gương mặt lạnh như băng của thiếu niên có một tia dở khóc dở cười: "Anh còn chưa tặng hoa cho em, ngược lại để cho em tặng trước."

Kiều Noãn cảm thấy không sao cả, trong khoảng thời gian cô và anh trai ở cùng một chỗ, anh trai cũng không biết đã mua cho cô bao nhiêu thứ, điện thoại di động mới còn có quần áo đủ loại bị nhét đầy tủ quần áo, có một ít Kiều Noãn cũng không kịp mặc, nhãn mác còn chưa xé ra.

Kiều Chính Sơ không đến phòng thi đón Kiều Ôn Từ, đây cũng là chuyện hai người đã đoán được, Kiều Ôn Từ ôm bó hoa hồng kia, nói với Kiều Noãn: "Có muốn đi đến chỗ này không?"

Kiều Noãn chớp mắt một cái, nói: "Được."

Kiều Ôn Từ dẫn cô đến một công viên, công viên này kỳ thật cũng không có chỗ gì đặc biệt, chỉ là có một cánh đồng hoa đặc biệt xinh đẹp.

Công viên là miễn phí, nhưng cánh đồng hoa có nhân viên chăm sóc, vì vậy cũng không có thiệt hại gì.

Mùa hè đã đến, những bông hoa cũng đang nở rộ.

"Sau khi em và mẹ rời đi, một mình anh sẽ tới đây." Kiều Ôn Từ kéo Kiều Noãn ngồi trên băng ghế dài, đối mặt với cánh đồng hoa nói: "Đặc biệt là khi Kiều Chính Sơ đưa phụ nữ về nhà, anh sẽ tới."

Kiều Noãn nắm chặt tay anh, nhìn cánh đồng hoa không lên tiếng.

Khi cha mẹ ly dị, cô và mẹ cô cũng không hạnh phúc, mẹ nghiện rượu và cờ bạc, chi phí gia đình cần một mình cô chèo chống.

Mặc dù vậy, mẹ cô sẽ nằm sấp bên giường cô vào ban đêm, nói đi nói lại lời xin lỗi.

Kiều Noãn cũng có trách bà, bởi vì đi theo bà cô hầu như không có thời gian tốt đẹp nào, nhưng Kiều Noãn lại không quá trách bà, bởi vì cô biết mẹ chỉ là sinh bệnh, chỉ là không thể khống chế cảm xúc của mình mà thôi, cho dù sau khi mẹ qua đời để lại một khoản nợ kếch xù, cô cũng chỉ bình thản đối mặt với tất cả.

Chỉ là sau đó Kiều Chính Sơ mang cô ra khỏi chỗ đó, thay cô trả nợ.

Mà Kiều Ôn Từ từ nhỏ cẩm y ngọc thực không phải chịu khổ gì, nhưng cũng không vui vẻ.

Bởi vì cha ở bên cạnh anh, nhưng sẽ chỉ cho anh tiền, đưa tất cả các loại phụ nữ về nhà, không quan tâm đến thành tích học tập của anh, không nhớ ngày sinh nhật của anh, sẽ không quan tâm đến và khuyến khích anh.

Anh không giống như có một người cha, mà chỉ là có một người giám hộ.

Kiều Noãn rất khó nói ra ai thảm hơn, bởi vì so việc đáng thương thì không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cô và Kiều Ôn Từ cũng giống nhau, trước khi gặp lại nhau, đều không có cảm giác được yêu thương.

Mà bây giờ, cô có tình yêu của anh, anh cũng có tình yêu của cô.

Bọn họ yêu nhau.