Chương 4: Không đến mức đó chứ

Lời này thật sự là quá có nghĩa khác, không biết còn tưởng rằng Kiều Noãn nhìn chằm chằm anh lâu lắm, ngay cả Kiều Chính Sơ cũng nghiêng mắt nhìn cô một cái.

Kiều Noãn chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, hoảng sợ thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói một câu xin lỗi, cúi đầu không lên tiếng.

Sau khi dì giúp việc bưng món ăn cuối cùng lên, mọi người mới động đũa dưới ý bảo của Kiều Chính Sơ.

Kiều Noãn cảm thấy cơm tối thật sự rất ngon, trong khoảng thời gian mẹ cô bị bệnh nặng, Kiều Noãn ngoại trừ đi làm kiếm tiền thuốc men, thời gian còn lại đều ở bệnh viện chăm sóc, ăn đều là bánh mì, các loại thực phẩm tiện lợi và nhanh chóng khác.

Thật ra trước khi mẹ cô bị bệnh nặng, Kiều Noãn cũng chưa từng ăn được mấy bữa ăn ngon, mẹ cô không biết nấu cơm, rất nhiều lúc đều ăn ở bên ngoài xong mới về nhà, Kiều Noãn cần phải tự giải quyết vấn đề ăn uống của mình.

Có người ngồi cùng trên bàn ăn cơm nóng hổi như thế này, trong ấn tượng của Kiều Noãn đã là chuyện nhiều năm không có.

Cô ngược lại không oán mẹ cô, mẹ cô một mình nuôi cô lớn lên cũng không dễ dàng, cô chỉ oán mình, khi mẹ cô bệnh nặng sắp chết, cũng không thể thực sự làm được cái gì.

Kiều Noãn uống canh sườn ngô đã nấu hồi lâu, chỉ cảm thấy trong hạt ngô đều dính mùi thịt.

Ánh mắt có chút nóng lên, cô liền vùi mặt thấp hơn một chút.

Tủi thân đột nhiên kéo đến không giải thích được, giống như muốn phóng thích cảm giác khó chịu lúc trước nghẹn ở trong lòng ra.

Nhưng cô không thể khóc, nào có đạo lý đến nhà họ Kiều vừa ăn cơm liền khóc, không biết còn tưởng rằng ai khi dễ cô, quá làm ra vẻ.

Kiều Noãn cố nén sự chua xót của đôi mắt, làm cho hơi nước trong chén hun lên đôi mắt đang nóng lên của mình.

Kiều Ôn Từ ngồi đối diện cô, nhìn thấy cô uống một bát canh đều muốn vùi mặt vào trong chén, nhíu nhíu mày: "Không ai dạy em phải ngồi thẳng người trên bàn ăn cơm sao? Uống một chén canh đầu đều muốn chôn vào, trước đó chưa từng uống canh sao?"

Anh lạnh lùng đánh giá tư thế của Kiều Noãn trên bàn ăn: "Quá khó coi."

Tay múc thìa canh của Kiều Noãn dừng một chút, mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt màu hổ phách vốn đẹp mắt đã ẩn chứa một vòng đỏ ửng, sự ủy khuất vốn định nhịn xuống dưới sự trào phúng không che dấu của Kiều Ôn Từ, lại trào ra càng thêm mạnh mẽ.

Mũi chua xót, mắt nóng lên, nước mắt gần như không khống chế được mà trượt xuống từ khóe mắt.

Kiều Ôn Từ sửng sốt.

"Xin lỗi, con đi toilet." Trước khi càng thất thố, Kiều Noãn bối rối lau mắt, đứng dậy đi lên tầng.

Thật ra ở tầng dưới cũng có nhà vệ sinh, nhưng cô không biết.

Chờ cô lạch cạch chạy lên tầng trở về phòng mình đóng cửa lại, đầy bụng ủy khuất mới bao phủ cô, lưng dán vào cửa chậm rãi ngồi trên mặt đất, cho dù đã vào phòng, vẫn vùi mặt vào trong hai tay, khóc nhỏ tiếng mà lại ẩn nhẫn.

Kiều Ôn Từ không nói sai cái gì, bộ dáng vừa rồi của cô ở trên bàn ăn đúng là không đẹp mắt.

Nhưng chính là ủy khuất, cô không phải là em gái của anh sao, vì sao phải đối với cô lãnh đạm như vậy, cho dù là người xa lạ anh cũng sẽ không nói những lời thẳng thắn lại khó nghe như vậy.

-

Kiều Ôn Từ ngồi trên ghế nhìn về phía cầu thang, sững sờ một hồi lâu, lông mày đều nhíu chặt lại với nhau.

Anh dường như không nói gì sai mà...

Dựa theo tư thế ăn cơm vừa rồi của cô, nếu anh không mở miệng nói một câu, thì sẽ là Kiều Chính Sơ mở miệng.

Anh nghĩ Kiều Noãn hẳn là không hy vọng vừa đến nhà họ Kiều đã bị ba mình giáo huấn, nên mới mở miệng nói vài câu.

Câu nói đó sai rồi sao?

Không ai dạy cô sao? Nhưng không phải cô có mẹ sao? Chưa từng uống canh? Không đến mức đó chứ.

Quá khó nhìn? Nhưng bộ dáng kia đúng là không đẹp mà.

Anh cảm thấy mình không nói sai cái gì, nhưng vừa nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng của Kiều Noãn, anh lại cảm thấy mình sai rồi, trong lòng có chút cảm xúc tê tê quấn lấy anh, nói không nên lời là cảm giác gì, nhưng cũng không phải rất vui vẻ.

Kiều Chính Sơ liếc anh một cái, thản nhiên mở miệng: "Đợi lát nữa thì nói lời xin lỗi với em gái của con, vừa mới tới đây đừng nói chuyện quy củ nhiều."

Kiều Ôn Từ buồn bực gật gật đầu, còn trách anh nói chuyện quy củ sớm.

Nghĩ đến dáng vẻ mắt đỏ hoe của Kiều Noãn, anh cũng không ăn nổi, buông đũa xuống nói một câu ăn no, liền xoay người lên tầng.

Đứng trước cửa Kiều Noãn, gõ cửa, theo bản năng há miệng: "Đi toilet lâu như vậy? Em bị táo bón sao?"

Anh thật sự là phục cái miệng này của mình.

——

ps: Sau này anh trai sẽ rất chiều chuộng em gái, chỉ là miệng hơi độc và cần một chút thời gian để thích nghi với cô ấy.