Chương 7: Cái miệng này của anh vô dụng thì tặng cho người biết dùng đi!

Sắc mặt Kiều Ôn Từ rất khó coi, tối hôm qua anh hầu như không ngủ được, vừa nhắm mắt lại sẽ nghĩ đến hành vi mất khống chế lúc trước của mình, sau đó sẽ nghĩ đến Kiều Noãn, dươиɠ ѵậŧ vừa mới phát tiết lại có xu hướng đứng lên.

Vì vậy anh dứt khoát ngồi ở trước bàn, cố gắng làm đề toán nguyên đêm để bình tĩnh.

Cười chết, căn bản không yên tĩnh lại được.

Còn bực bội thiếu chút nữa xé bài thi.

Bộ não vốn lúc nào cũng bảo trì thanh tỉnh, lúc này giống như là chương trình bị cấy virus, xuất hiện các loại bug đến mức không cách nào vận hành chính xác.

Kiều Noãn chính là virus này.

Cho nên khi anh nhận ra Kiều Noãn có thể đã rời giường xuống tầng, tùy tiện dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi xuống theo.

Anh cũng không biết mình muốn làm gì, có thể là hành vi khó chịu không khống chế được của mình, mà thủ phạm dẫn đến tất cả lại không hề có cảm giác ở dưới tầng ăn sáng.

Kiều Ôn Từ biết mình đây là cố tình gây sự và không nói đạo lý, nhưng lớn như vậy ngoại trừ lúc ba mẹ ly hôn, anh mưu toan giảng đạo lý giữ em gái ở lại thất bại ra, thì không còn nói đạo lý với ai nữa.

Tình huống bình thường, đánh đối phương một trận thì nhanh gọn hơn nhiều so với giảng đạo lý.

Nhưng anh không thể đánh Kiều Noãn, tay cũng không xuống được, cho nên chỉ muốn châm biếm đối phương một lần, để che dấu hoạt động tâm lý như biếи ŧɦái của mình tối hôm qua.

Giống như chỉ cần mình lãnh đạm đến cùng với cô, chuyện tối hôm qua anh làm chỉ là do đầu óc nóng lên, còn kịp khắc phục.

Cho nên khi nhìn thấy Kiều Noãn ở trong phòng bếp gắp bánh bao, mặt lạnh đi tới cửa, giọng nói do một đêm không ngủ mà có chút khàn khàn, lạnh lùng nói ra những lời đả thương người: "Lấy nhiều như vậy, trước kia em chưa từng ăn sáng sao?"

Kiều Noãn sửng sốt một chút, thoáng chốc khó xử bao trùm toàn thân.

Cô bưng cái đĩa nhỏ, bên trong kỳ thật chỉ có hai cái bánh bao nhỏ, hai cái sủi cảo, một cái bánh quẩy nhỏ.

Dì Lưu phụ trách nấu cơm thích trình bày bữa ăn tinh xảo đẹp mắt, cho nên mỗi món ăn đều vô cùng nhỏ gọn, so với lượng thức ăn của nữ sinh trung học bình thường, thì đã vô cùng ít ỏi.

Nhưng cô nhìn ánh mắt lãnh đạm phảng phất mang theo trào phúng của Kiều Ôn Từ, một câu giải thích cũng không nói nên lời.

Tay cầm đĩa có chút dùng sức, cô đang khắc chế cảm xúc của mình, móng tay đều bởi vì dùng sức quá độ mà trắng bệch.

"Vậy, em không ăn nữa, a...." Theo bản năng lại muốn gọi anh, lại bị cô khẩn cấp phanh nuốt trở về.

Kiều Noãn có chút tủi thân, Kiều Ôn Từ đã nhìn ra, bởi vì vành mắt cô đều đỏ lên, phỏng chừng lớn như vậy chưa từng bị ai khi dễ.

Anh đột nhiên có chút hối hận, tại sao lại muốn trút giận lên người cô?

Rõ ràng là tư tưởng của chính anh có vấn đề, nghĩ đến cô rồi tự an ủi đến xuất tinh, giờ lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên người cô.

Kiều Ôn Từ cảm thấy mình giống như một tên hϊếp da^ʍ tinh thần, trong đầu mạnh mẽ cưỡng đoạt Kiều Noãn, nghe cô khóc cầu xin tha thứ, còn trách cô mặc quá ít chính là đang quyến rũ anh.

Anh đứng ở cửa, cúi đầu, có chút chán nản.

Anh hối hận.

Nhưng lời đều nói ra miệng, Kiều Ôn Từ thật sự không biết phải thu hồi như thế nào.

Kiều Noãn nhìn thấy anh không nói một tiếng đứng ở cửa, còn tưởng rằng sự không hài lòng với mình đã đạt tới đỉnh điểm, sau khi đặt cái đĩa trong tay xuống, ngón tay khuấy làn váy muốn rời đi.

Kiều Ôn Từ lại mở miệng: "Gắp ra mà lại không ăn, là chờ anh ăn sao?"

Anh nhướng mày, nhìn cô từ trên cao xuống, đôi mắt một mí làm nổi bật sự lạnh lẽo vô tình của anh: "Ai sẽ ăn thức ăn thừa của em chứ? Lấy đi ăn sạch."

Kiều Noãn lại trở về bưng đĩa lên, lúc đi ngang qua bên cạnh Kiều Ôn Từ, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cuối cùng ngồi ở bàn ăn, còn nhớ rõ tối hôm qua Kiều Ôn Từ nói tư thế ăn cơm của cô khó coi, trong lòng có khổ sở đến đâu cũng đều phải kìm nén, ngồi thẳng người bắt đầu ăn cơm.

Kiều Ôn Từ đứng ở cửa phòng bếp không nhúc nhích, dư quang của anh nhìn theo bóng dáng Kiều Noãn đến bàn ăn, trong lòng thầm mắng một câu: "Mẹ kiếp."

Cái miệng này của anh vô dụng thì tặng cho người biết dùng đi!