Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Tháng tư.

Tiết trời thủ đô đang dần ấm lên sau một thời gian lạnh giá, chi chít những cành cây đang đua nhau đâm chồi nảy lộc, thi thoảng cũng có thể nghe thấy thanh âm mơ hồ của tiếng vỡ vỏ cực kỳ nhỏ sau một mùa đông dài im lặng.

Đối với Trần Tĩnh An mà nói, hôm nay là lần đầu tiên cô được hợp tác biểu diễn cùng một dàn nhạc dân gian quy mô lớn, cơ hội hiếm có này có được là nhờ sự hỗ trợ của Giáo sư Chu Chính Nam, một nửa dàn nhạc đều là các anh chị tiền bối, tất cả đều là những nhân tài kiệt xuất trong ngành, ngày thường họ đối với cô rất tốt, hơn nữa, cô cũng rất quý trọng cơ hội lần này, nên đã tự mình lén luyện tập thêm cả tháng nay, việc cô về ký túc xá lúc 11 giờ là chuyện bình thường.

Trần Tĩnh An học đàn tỳ bà từ khi mới lên sáu, cũng giống như học ba lê, bố mẹ cô ban đầu chỉ định cho cô học để trải nghiệm, nhưng sau đó, cô được giáo viên khen là có tài năng thiên phú. Bạn học cùng tuổi khó tập trung trong lớp, nhưng riêng Trần Tĩnh An thì dù các kỹ năng cơ bản hay khó khăn đến đâu cũng đều chăm chỉ luyện tập hàng ngày.

Đúng như lời giáo viên nói, sau đó cô đã đoạt được giải quán quân trong các cuộc thi lớn và được nghệ sĩ diễn tấu nổi tiếng là Giáo sư Chu Chính Nam nhìn trúng, người đã giới thiệu cho Trần Tĩnh An thi vào Nhạc viện Đại học Bắc Kinh.

..............................

Chưa đầy nửa tiếng nữa, buổi biểu diễn sẽ bắt đầu.

Giáo sư Chu bởi vì gần đây sức khỏe không tốt nên không thể đến dự, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Trần Tĩnh An để cổ vũ tinh thần.

"Học muội, em có căng thẳng không?" Chung Hân là học tỷ cùng trường với Trần Tĩnh An, học đàn tranh, đang dựa vào bàn trang điểm, trên tay cầm chiếc bình giữ nhiệt.

"Có một chút." Trần Tĩnh An cười nhẹ, nhìn mình trước gương. Người trong gương mặc một bộ sườn xám màu xanh lá cây linh lan, cổ tròn nhỏ, dáng người thon thả vừa vặn, bên ngoài khoác thêm chiếc áo dệt kim màu trắng mỏng, mái tóc dài đen nhánh được cố định bằng chiếc trâm ngọc trắng, vài sợi tóc vụn buông xõa hai bên tai, nước da trắng nõn như một viên ngọc mượt mà, vừa cổ điển vừa tao nhã, liếc nhìn một cái cũng có thể thấy, giống như mỹ nhân được khắc họa trong tranh cổ.

“Có thật là một chút không? Sao chị chẳng thấy gì cả?” Chung Hân trêu ghẹo nói. Trước khi gặp Trần Tĩnh An có nghe nói qua về cô ấy, tuổi trẻ đã thành danh, có tài thiên phú tuyệt hảo, thiếu nữ thần nhan, có sư phụ là Chu Chính Nam, nên không ít nhận được các lời khen ngợi, Chung Hân tận tai nghe cũng không tin là sự thật.

Sau này khi họ gặp nhau, Trần Tĩnh An trong tay cầm đàn tỳ bà chơi khúc "Đường cung dạ yến", trên người mặc bộ Đường trang màu đỏ, dáng người không quá đẫy đà nhưng rất có khí chất, Chung Hân khi đó mới biết ý nghĩa của hai chữ ‘thiên phú’ là gì.

Trần Tĩnh An đã có tài năng lại còn cố gắng, tính tình ôn nhu mà cũng rất khiêm tốn, không khỏi làm người khác thích cô ấy.

Chung Hân vòng tay lên cổ cô, xoay người thả lỏng: “Hôm nay bạn trai của em lại đến cổ vũ à?! Ây da...Ghen tị thật đó.”

“Hôm nay anh ấy có việc nên không thể đến được.”

“Thế thì tiếc quá, nhưng dù sao công việc cũng rất quan trọng." Chung Hân vỗ vỗ vai an ủi.

"Vâng."

Trần Tĩnh An có một người bạn trai đã hẹn hò được gần hai năm, lúc trước Tần Nghi Niên theo đuổi cô nhiệt liệt chấn động, ầm ĩ đến mức cả trường đều biết. Lúc đầu cô chỉ nghĩ anh là tên công tử có tiền thấy sắc nảy lòng nên đã nhiều lần từ chối, không ngờ anh lại kiên trì hơn nửa năm, biết cô sợ lạnh, trong ngày tuyết lớn đứng đợi dưới lầu ký túc xá, sắc mặt lạnh đến trắng bệch, tái nhợt nhưng vẫn vì cô mà mỉm cười, lôi túi nước ấm trong người ra, cảm giác chân thành đến mức khó mà không động lòng. Tình yêu so với tưởng tượng, ngọt ngào và lãng mạn hơn nhiều. Cũng giống như những cặp đôi khác, đó là mối tình đầu của Trần Tĩnh An cho nên mọi thứ đối với cô đều là lần đầu, rất mới mẻ và thú vị khiến cô ngày càng chìm đắm trong tình yêu.

Tần Nghi Niên có thể coi là một người bạn trai tốt, lớn hơn cô ba tuổi, gia thế, tướng mạo, mọi thứ đều nổi bật, tính tình tốt, lại còn là một quý ông lịch thiệp, đối với cô rất tử tế, cẩn thận từng li từng tí. Từ lúc theo đuổi cô cho đến bây giờ, anh vẫn không thay đổi. Thời gian gần đây, Tần Nghi Niên có đề cập đến việc sẽ đưa cô về gặp bố mẹ của anh, có ý muốn tiến thêm một bước, trong khi Trần Tĩnh An lại lo lắng về hoàn cảnh gia đình hai bên không tương xứng, nhưng thật tâm cô cũng rất muốn kết hôn với Tần Nghi Niên trong tương lai.

Vì không thể đến xem buổi biểu diễn nên Tần Nghi Niên đã xin lỗi rất lâu, nhưng Trần Tĩnh An cũng không để bụng mà giận dỗi vì dù sao Tần Nghi Niên cũng đã hứa sẽ đến đưa cô về ký túc xá khi buổi biểu diễn kết thúc.

Sân khấu càng lúc càng gần, ca khúc biểu diễn tiếp theo là "Lan Lăng Vương", Trần Tĩnh An chỉn chu lại quần áo, cử động ngón tay, tĩnh tâm ngưng thần, đắm mình trong cảm xúc của ca khúc, nhanh chóng bước vào trạng thái biểu diễn.

Bên ngoài Trung tâm Biểu diễn Nghệ thuật Quốc gia, khán giả liên tục đi vào. Xuyên qua lối hành lang dưới nước đi vào đại sảnh âm nhạc, tường kỹ thuật số dựng đứng như phím đàn piano, trần nhà phù điêu màu trắng nhấp nhô nối tiếp nhấp nhô, mỗi một thiết kế không chỉ đáp ứng thẩm mỹ kiến

trúc mà còn đáp ứng nhu cầu hoàn mỹ về âm học.

Khán phòng của phòng hòa nhạc được chia thành 2 tầng, tầng một là hồ bơi, tầng hai là ban công, tỷ lệ ghế ngồi 70% đã là hiếm thấy. Khi tiếng trống đánh trên sân khấu vang lên, giống như thiên quân vạn mã đạp móng sắt chạy tới. Trần Tĩnh An nhẹ nhàng khép đôi hàng mi dài, tưởng tượng 1.400 năm trước Lan Lăng Vương đích thân dẫn kỵ binh đột phá trùng vây chạy tập kích dưới thành Lạc Dương, thiết mã băng hà, đơn độc kiêu ngạo. Khúc phổ sớm đã được luyện tập qua trăm lần, bây giờ cô đang tưởng tượng bản thân đang ở một nơi không có ai xung quanh và phát tiết cảm xúc.

Dáng người mềm mại như một sợi tơ hồng mảnh khảnh yếu đuối, thân hình uyển chuyển, đôi vai gầy vững chắc, eo nhỏ như nắm, đầu ngón tay trên dây đàn tỳ bà linh hoạt gảy lên, cô khẽ mím môi, trông thanh tú và tao nhã, hơn thế nữa, thân hình mảnh khảnh đàn tấu ra một bầu trời đầy cát vàng, cảnh chiến trường chém gϊếŧ.

Tiếng trống vang rền như tiếng trống chiến nói lên tinh thần chiến đấu của các tướng sĩ, Trần Cảnh An toàn thân căng thẳng, âm nhạc đẩy lên cao trào, những tướng sĩ bị vây thủ trong thành trở nên sục sôi, vùng lên phản kháng, quân địch bị đánh bại tan tác, bỏ chạy tứ hướng.

Đèn trong phòng hòa nhạc sáng rực, ở hàng ghế VIP, bóng lưng cao ngất rộng lớn của người đàn ông có chút quá mức nổi bật, đường nét khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn như được gọt, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, đường viền mắt hơi sâu, cuối đuôi mắt phản chiếu một bóng mờ nhàn nhạt, đôi mắt lạnh lùng điểm sơn như mực, tràn ngập sự kiêu ngạo. Tư thế ngồi của người đàn ông cũng không ngay ngắn như những người khác, lười biếng thả lỏng, những đường cơ săn chắc trên bả vai lộ ra dưới lớp áo khoác, mí mắt khép hờ, những ngón tay khớp xương sắc bén đỡ lấy mi mắt, như thể đang nhìn thấy điều gì đó thú vị và chiêm ngưỡng, đầu ngón tay ngón tay tản mạn chỉ vào mi tâm.