Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Dân Trồng Rau Số Một Tinh Tế

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô hỏi chủ cửa hàng: “Có hạt giống của bắp cải dừa không?”

Cây bắp cải dừa, một loại bắp cải có hương vị hơi giống dừa, giòn ngọt, làm rau trộn rất ngon, sản lượng không lớn, Tô Tiểu Thái đã có một số ý tưởng để tăng sản lượng.

Chủ cửa hàng tùy ý ném hạt giống cho cô, Tô Tiểu Thái vừa nhìn, thấy hạt giống rất héo, cô chạm cũng không chạm vào, không nói hai lời quay người đi ngay.

Chủ cửa hàng: “Này, cô bé, cô không định mua sao?”

“Tôi là sinh viên của Viện Nông nghiệp, chủ cửa hàng không thành thật, tại sao tôi phải mua?”

“Cô nên nói sớm chứ!”

Mặc dù đứa trẻ của Viện Nông nghiệp có vẻ ngốc nghếch, nhưng đôi mắt rất sắc bén, nếu Tô Tiểu Thái về mà tuyên truyền nói ông ta bán hạt giống kém chất lượng, thì chắc chắn sẽ mất nhiều khách hàng tiềm năng.

Ông chủ nở một nụ cười nịnh nọt: “Xin lỗi, lúc nãy tôi lấy nhầm, cái này mới đúng. Tôi bán cho cô rẻ hơn, một gói có một trăm hạt, tôi chỉ lấy cô 5 tệ nhé.”

“4 tệ.” Tô Tiểu Thái biết giá cả mà thương nhân thu mua hạt giống, “Ngoài ra còn cần hạt giống tiêu xanh, hạt giống chanh leo, và hạt cây 源动果* (mình không biết cây này luôn mọi người có biết thì giúp mình với ạ). Tổng cộng là 50 tệ, gói lại cho tôi.”

Tô Tiểu Thái đưa ra giá ở mức mà ông chủ có thể chấp nhận.

Ông chủ biết mình sai, chỉ đành thở dài gói hạt giống lại.

“Cô gái nhỏ thật biết tính toán, tôi sắp lỗ rồi.”

“Ừ, vậy ông có kiếm được không?”

Ông chủ buồn bã: Còn có thể nói chuyện không?

Sau khi gói xong, Tô Tiểu Thái kiểm tra hàng, thấy ông chủ không đưa hạt giống kém mới hài lòng.

“Ông chủ có muốn thêm một phương thức liên lạc không? Nếu tôi nghiên cứu ra giống cây mới, có thể bán cho ông đấy.”

Đúng là một trò điên rồ, ông ta đã kiếm được tiền của cô, nhưng sau này cô cũng muốn kiếm lại.

Ông chủ biết làm sao, chỉ có thể thêm vào, cũng không lỗ, biết đâu thật sự gặp được thiên tài, có khi phát tài phát lộc.

Sau khi mua hạt giống, Tô Tiểu Thái đi dạo các gian hàng cây cối, cô chỉ nhìn mà không mua, chỉ đứng bên nghe các chủ gian hàng khoe khoang về cây cảnh tốt thế nào, cây giống tuyệt ra sao.

Cô đã gián tiếp làm quen với nhiều loại cây từ các hành tinh khác nhau.

Đi mãi, cô đi đến trạm xử lý rác của khu thương mại.

Trong trạm rác không có nhiều rác thải, hầu hết là cây cối bị vứt bỏ.

Có hoa tươi, có rau củ và trái cây không bán được mà không thể để lâu, còn có rất nhiều cây nhỏ và chậu cảnh.

Tô Tiểu Thái vui vẻ đi tới, không để ý ai xung quanh, cô ngồi xuống và bắt đầu tìm kho báu trong đống rác.

Cô đầu tiên chọn ra những thứ mình thích để riêng một chỗ, những thứ chưa thấy bao giờ thì dùng điện thoại chụp ảnh để nhận diện trên mạng, còn những thứ đã biết thì lựa thêm vài cái.

Nhiều trong số đó đều là cây tốt, chỉ là bên ngoài bị hư hại một chút, hoặc gãy đi, chỉ ảnh hưởng đến vẻ ngoài mà thôi, nếu trồng lại thì lại thành một cây tốt.

Tô Tiểu Thái vui vẻ lựa chọn, như thể bước vào một hộp mật ngọt.

Miệng cô không ngừng tự nói: “Rau củ có thể cho gà ăn, cây này nếu trồng lại vào chậu, để ở ban công thì đuổi muỗi tốt…”

Cảm giác tìm được kho báu thật không thể diễn tả, một khi đã trải qua,liền không thể nào từ bỏ.

Tô Tiểu Thái trước đây thường đi đến đống rác kim loại gần đó để tìm đồ, ba phần tư linh kiện trong phòng sửa chữa của cô đều lấy từ đó.

Đoàn người bọn Ngô Khanh Khanh đi dạo một vòng, lại quen thêm vài người bạn, cả nhóm chậm rãi cùng đi.

Đi dạo mệt, đang định tìm chỗ nghỉ, họ đi qua trạm rác, thấy bóng dáng quen thuộc bên đống rác.

Trời ơi, cô đang làm gì vậy?

Ba người bạn cùng phòng khó mà tưởng tượng được có sinh viên đại học nào lại vui vẻ tìm kiếm trong trạm rác, mà lại là người họ quen biết.

“Thái Thái?” Tinh Miểu đi đến, “Em đang nhặt gì thế?”

TôTiểu Thái ôm một chậu quả mọng, cười ngốc nghếch: “Tôi tìm thấy rất nhiều thứ hay!”

Quả mọng, một loại trái cây có thể tăng cường sức mạnh cơ bắp, cô tìm trên mạng mà không thấy. Không có hình ảnh, chỉ có mô tả bên ngoài, công cụ tìm kiếm cho ra hàng chục nghìn loại.

Kết quả không ngờ lại tìm thấy ở đây.

Còn được coi là cây cảnh, trên mạng có tên khoa học là Hồng Điềm Tương quả, quả bên ngoài có màu hồng nhạt, chỉ cần chạm vào là dễ vỡ ngay.

Tinh Miểu không hiểu về cây cối, chỉ thấy Tô Tiểu Thái có chút dễ thương, cười nói: “Em thật thoải mái, nhiều người nhìn em như vậy.”

Tô Tiểu Thái nhìn theo hướng tay chỉ, lặng lẽ đếm một hai ba bốn… mười hai người, tất cả mắt đều nhìn chằm chằm vào cô.

Lưu Tuân khó mà nói hết: “Sao không vào trong mua cho tốt? Bị người ta thấy ở đây, sẽ có người nói.”

“À, nói gì? Không thấy những hoa và chậu bị vứt bỏ thật đáng thương và lãng phí sao? Làm gì phải quan tâm đến người khác, chính phủ đã tuyên truyền bảo vệ môi trường bắt đầu từ chúng ta, tôi chỉ đáp ứng lời kêu gọi thôi. Nhưng không thể nhặt quá mức, thương nhân tái chế chắc chắn cũng để ý đến đây. Các bạn cũng có thể chọn một chút, mang vài chậu về đặt trên ban công, miễn phí, không lấy thì thật uổng.”

Ban đầu thấy Tô Tiểu Thái thật xấu hổ, các bạn cùng tường mặt đỏ bừng, cảm thấy như vậy không sai.

Tô Tiểu Thái chỉ làm những gì cô nghĩ là đúng, cô tiếp tục tìm kho báu, không để ý đến người khác.

Tinh Miểu chủ động nhặt một bó hoa, “Hoa này thơm quá, mọi người có ai mang bình hoa không? Nếu không mang thì đợi lát nữa mua hai cái, cắm trong ký túc xá, chắc chắn đẹp.”

“Không cần mua, mình có rất nhiều bình hoa chậu cây, trước đây làm bằng đất sét.”

Nghe vậy, Phùng Uyển Sa cũng tham gia vào đội quân nhặt rác, Hồ Bình cười ha hả: “Thú vị thật, tôi lần đầu tiên nhặt đồ miễn phí, vậy tôi cũng chọn vài chậu.”

“Các cậu có thể chọn cái này, có công dụng đuổi muỗi mạnh.”

Người khác nghe theo lời Tô Tiểu Thái, trước tiên nhặt cỏ đuổi muỗi.

Hai người tham gia, những người khác cũng không thấy xấu hổ nữa, không khách khí mà tìm những thứ mình muốn.

Khi tìm thấy một thùng trái cây, họ đều kêu lên không biết người vứt rác có nhầm không.

Tô Tiểu Thái nói: “Trái cây này khó bảo quản, hôm nay không bán được thì nó sẽ hỏng. Nếu để vào kho lạnh lại tốn nhiều chi phí, nếu còn lại không nhiều, thương nhân sẽ vứt bỏ. Cũng không có vấn đề gì, vẫn có thể ăn, chỉ là bên ngoài không đẹp thôi.”

Sinh viên nhặt được một thùng trái cây quý giá rất vui, cảm thấy lợi ích từ việc nhặt rác.

Tất cả sinh viên ôm những thùng lớn thùng nhỏ, thắng lợi trở về.

Họ không biết có người đã đăng video họ nhặt rác lên mạng.

Khi trở lại trường, video đã lan truyền trong nhiều vòng giao lưu của người trong trường.

Mới vào trường, bác bảo vệ cười nói: “Sao vậy, đại tiểu thư, đại thiếu gia lại đi nhặt rác à?”

Tô Tiểu Thái tự nhiên hỏi: “Bác làm sao biết được?”

bác bảo vệ vui vẻ đáp: “Có người đăng lên mạng, ngay cả tôi xem video cũng thấy được.”

Hơn mười người đang nghe cảm thấy rất ngại ngùng, ánh mắt lảng tránh, có chút hối hận khi đi theo Tô Tiểu Thái làm những điều ngốc nghếch.

Tô Tiểu Thái không quan tâm đến ý kiến của người khác, "Bác ơi, bác đã ăn tối chưa? Cháu thấy mì ăn liền trên bàn của bác, mì không đủ dinh dưỡng, để cháu cho bác ăn trái cây."

"Ôi, thật sự đã tìm được trái cây tốt như vậy sao? Lần sau tôi nghỉ phép, dẫn tôi theo, tôi cũng muốn đi lục rác."

Hóa ra bác bảo vệ không chế nhạo họ, mà muốn tham gia cùng.

Những người vừa rồi cảm thấy ngại ngùng bỗng nhận ra rằng mình quá dễ bị ảnh hưởng bởi người khác.

"Được thôi!" Tô Tiểu Thái đồng ý ngay.

"Được, được, được." Bác bảo vệ cười đến nỗi những nếp nhăn trên mặt ông trở nên rõ ràng, hiếm khi gặp được sinh viên dễ thương như vậy, "Bác chờ cháu dẫn đi."

Tô Tiểu Thái thêm số liên lạc của ông, rồi đưa cho ông hai cái trái cây, "Chúng ta đã hẹn rồi đó, bác nhớ cho cháu biết khi nào bác nghỉ phép, tốt nhất là lúc chợ bắt đầu mở."

Chợ không mở mỗi ngày, chỉ mở hai lần một tuần, các ông chủ cửa hàng hiếm khi vứt bỏ những món đồ quý giá, chỉ có những người bán hàng rong mới không muốn giữ lại những hàng hóa kém chất lượng, dù sao mang về cũng tốn chi phí vận chuyển và sẽ bị hỏng.

Tô Tiểu Thái ngẩng cao đầu trở về ký túc xá, mang lại cho người khác cảm giác tự tin tự hào về việc lục rác.

Vừa vào ký túc xá, cô lập tức mở trí não, hai tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím ảo.

Tinh Miểu thấy cô đang xem video vừa lục rác, "Vừa rồi chị còn tưởng em không quan tâm nữa."

Tô Tiểu Thái: "Tôi không quan tâm, nhưng tôi muốn biết người quay video có ý định gì, vì biết rằng, chi phí để bịa đặt tin đồn rất thấp, nếu người đó chỉ tình cờ quay được, tôi sẽ không quan tâm. Còn nếu có ý đồ, đương nhiên phải ngăn chặn, để họ không thành công, trộm gà mà còn mất đi nắm gạo."

Tô Tiểu Thái đoán không sai, bên dưới video gốc, mọi bình luận đều là chê bai.

Những bình luận nhắm đến cô quá mạnh mẽ, có người không tiếc công sức để bôi nhọ cô.

"Những người này là sinh viên à, thật nghèo, lại đi lục rác, chợ là để cho họ mua sắm."

"Thật không thể tin nổi, là sinh viên thì nên có mặt mũi của sinh viên, thật xấu hổ."

"Có lẽ chỉ có rác mới đi lục rác."

"Nhìn người thấp nhất kia kìa, bộ dạng thành thạo, chắc chắn lục rác không ít."

"Tôi như ngửi thấy mùi hôi."

Ngô Khanh Khanh và Phùng Uyển Sa đến gần xem, mặt họ lúc đỏ lúc trắng.
« Chương TrướcChương Tiếp »