Chương 28: Vườn Đầy Rau

Trần đại nương vừa nghe lão Trần nói muốn hòa ly, lập tức sợ, liên tục gật đầu, méo miệng đau đớn mang giọng khóc nói: "Được, được, ta đi, ta đi."

Lão Trần vẫn tức giận đầy mặt, không muốn nhìn bà ta thêm nữa, sắc mặt lạnh lùng: "Vậy còn không mau lên đây!"

Trần đại nương ngoan ngoãn ngồi lên xe đẩy.

Lão Trần tức giận đẩy xe, đi về phía thị trấn.

Cả nhà lão Đàm đứng ở cổng sân im lặng nhìn, đều than thở.

Đàm đại nương ôm tiểu Thất Nguyệt, cười nói:

"Trần thẩm này cũng thật là mê muội, làm gì không làm, lại đi làm chuyện ăn trộm ăn cắp."

Lão Đàm quay lưng lại nói:

"Giải tán, giải tán, đừng xem nữa, đừng xem nữa, chuyện nhà người ta, là chuyện nhà người ta, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được."

Đàm đại nương gật đầu: "Đúng, không sai."

Nói xong, quay lại phía sau nói với mình và mấy đứa con trai: "Vào nhà ăn sáng hết đi, đi học thì đi học, đi trồng rau thì trồng rau."

"Dạ, mẹ."



Bên cạnh, từ cao đến thấp, mấy đứa con trai cùng đáp lời.

Bữa sáng hôm nay ăn cháo trắng trộn với xác ớt băm tối qua, tuy đơn giản nhưng ăn vẫn rất ngon.

Lão Đàm còn cho mỗi người thêm mấy quả trứng luộc, ăn thật là thơm.

Đàm Nhất Lưỡng vô tình ăn hết mấy bát, ôm bụng tròn vo của mình, cười nói với Đàm đại nương: "Mẹ, mấy hôm trước chúng con lên thị trấn mua một ít vải, mẹ có thấy không?"

Đàm đại nương ôm đống vải đó lại, nói: "Thấy rồi, chính là mấy cái này."

Đây là vải lão Đàm bọn họ dùng tiền bán trứng gà hôm đó mua, ngày thường quen mặc đồ thô vải gai rồi, nên vải mua cũng tương đối mộc mạc, tạm thời dùng cũng được.

Đàm Nhất Lưỡng cười nói: "Mẹ, ở đó có một mảnh vải màu hồng đào, là đặc biệt mua cho muội muội, muội muội đến giờ vẫn mặc quần áo hồi bọn con còn nhỏ, thực sự là nghèo nàn quá."

Đàm đại nương từ trong đống vải rút ra mảnh vải màu hồng đào đó, rất thích, ở trong thôn, nhà nào cũng phải xuống đồng, làm gì có nhà nào dùng mấy loại vải hoa hòe hoa sói này, tất nhiên trừ hai muội muội nhà bà.

Hai muội muội đều lấy chồng là nhà giàu có trong thôn, trong đó nhà chồng của tứ muội nghe nói tổ tiên còn là quan lớn từ kinh thành về quê, không cùng đẳng cấp với lý trưởng, xã trưởng trong thôn.

Bà chưa bao giờ hâm mộ muội muội, nhưng lại không muốn họ coi thường mình, càng không muốn họ coi thường con gái mình, cho nên bà nhất định cũng phải trang điểm cho con gái mình thật xinh đẹp, còn phải đẹp hơn hai muội muội kia.

Nghĩ đến đây, bà lấy kim chỉ từ trong ngăn kéo cạnh giường: “Bây giờ mẹ sẽ may mấy bộ quần áo đẹp cho muội muội con."

Đàm Nhất Lưỡng cười ngây ngô: “Vâng vâng, muội muội chúng ta là bé con đẹp nhất mười dặm tám thôn này, nếu mà mặc vải hoa này vào, thì ngay cả cô nương kinh thành cũng không bằng."

Mấy đứa nhỏ khác cũng phụ họa theo: "Đúng, đúng, đúng, muội muội đẹp nhất rồi."



"Muội muội đẹp nhất rồi."

Tiểu Thất Nguyệt vốn đang nằm trên giường nghe được lời này, khẽ chớp mắt, trông có vẻ rất vui.

Lời hay như vậy, ai mà chẳng thích nghe chứ?

Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, một tia nắng xiên xiên từ cửa sổ chiếu vào.

Đàm Nhất Lưỡng theo lão Đàm vác sọt, cầm cuốc đi ra ruộng rau.

Đàm Nhị Tiền đi theo phía sau, cũng mang theo tiểu Linh Chi của mình.

Ba người đến nơi đất trống, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.

Chỉ thấy dưới ánh nắng chói lọi, mảnh đất đen trụi lủi vốn không có gì bỗng nhiên mọc đầy rau xanh mướt.

Bí đao, mướp đắng, mướp hương, dưa chuột, ớt đầy khắp đất.

Lão Đàm sợ đến nỗi suýt không nói nên lời: “Cái, cái này là thấy ma rồi à? Hạt giống rau mới trồng được một thời gian ngắn, mà rau đã mọc lên hết rồi!"

Đàm Nhất Lưỡng từ khi chứng kiến lợn rừng, gan càng ngày càng lớn, hắn trực tiếp xông vào ruộng rau, hái một quả dưa chuột, lấy tay áo lau lau, cắn một miếng.

Giòn thơm mọng nước, ngọt mát dễ chịu.