Chương 35: Con Đi Ngàn Dặm Mẹ Lo Lắng

Chuyện Bạch chưởng quỹ để Đàm Nhị Tiền đi làm học đồ, nghe có vẻ khá tốt.

Sau khi lão Đàm nói chuyện này ra, vốn muốn nghe ý kiến của Đàm đại nương, nhưng thấy bà khó xử, trong lòng cũng hiểu được phần nào.

Ông không quyết được, do dự hồi lâu, rồi hỏi Đàm đại nương: "Mẹ tụi nhỏ, bà nói cuối cùng là để lão Nhị đi, hay là không cho lão Nhị đi?"

Đàm đại nương ngồi ở mép giường, nhất thời cũng không biết nên quyết định thế nào.

Đúng lúc hai người đang lo lắng.

Đàm Nhị Tiền tự mình bước ra: "Cha, mẹ, cứ để con đi đi."

Lão Đàm dừng tay rửa rau, ngẩng đầu nhìn về phía nó: "Nhị Tiền à, con muốn đi làm học đồ?"

Đàm Nhị Tiền gật đầu nghiêm túc: "Đúng vậy, cha à, con vốn thích học buôn bán, giờ có cơ hội được đến nhà Bạch chưởng quỹ làm học đồ, còn gì bằng."

Đàm đại nương vội đứng dậy, khuôn mặt kinh ngạc lộ vẻ không nỡ: "Nhưng Nhị Tiền à, nếu thật sự đi huyện thành làm học đồ, sợ rằng mười ngày nửa tháng cũng không về được, ra ngoài làm ăn ai chăm sóc con đây?"

Bà nói nói rồi từ từ cúi đầu, khóe mắt hơi ửng đỏ.



Lão Nhị này từ khi đầu óc không sáng suốt, Đàm đại nương và lão Đàm luôn coi như báu vật, trong mấy đứa con trai đây là đứa họ chăm sóc nhiều nhất.

Đột nhiên rời nhà đi, họ thật sự không yên tâm.

Không biết hắn có ăn no không, áo quần có giặt không, bệnh ngốc còn tái phát không, có ai ức hϊếp nó, đánh hắn không, vân vân.

Đàm đại nương càng nghĩ lòng càng khó chịu, hít sâu mấy hơi, lấy tay áo lau lau đôi mắt: "Cha mẹ không ở bên con, con làm được không?"

Đàm Nhị Tiền đặt cái chậu gỗ lớn đang cầm xuống, nhìn Đàm đại nương nghiêm túc nói: "Mẹ à, giờ con không những khỏi bệnh ngốc rồi mà tuổi cũng không nhỏ nữa, có thể tự chăm sóc mình được rồi."

Nói rồi, hắn nhấc vạt áo mình lên tiếp tục: "Nhìn xem, con còn biết tự vá góc áo nữa này."

Góc áo vải gai xám có một lỗ nhỏ được hắn dùng chỉ lỏng lẻo vá lại.

Đàm đại nương cầm trên tay xem kỹ: "Đứa con này, không biết từ khi nào trở nên ngoan ngoãn thế này."

Đàm Nhị Tiền cong đôi mắt cười nói: "Mẹ à, con không chỉ biết vá quần áo mà còn biết giặt đồ, trồng trọt nữa!"

Đàm đại nương đưa tay xoa đầu hắn đau lòng.



Con nhà nghèo sớm gánh vác, thằng con thứ hai này hóa ra cũng lén học được không ít thứ.

Thấy Đàm Nhị Tiền muốn đi như vậy, bà cũng không cản nữa, chỉ nói: "Đi thì được, nhưng con phải nói với Bạch chưởng quỹ, sau này ba ngày về một lần, hoặc bảy ngày về một lần cũng được."

Đàm Nhị Tiền thấy mẹ mình đồng ý, vội đáp: "Vâng mẹ, con nhất định sẽ nói với Bạch chưởng quỹ."

Lão Đàm vừa rửa tay trong nước vừa cười: "Mẹ tụi nhỏ à, Nhị Tiền đến chỗ Bạch chưởng quỹ là để làm học đồ chứ không phải làm thiếu gia gì đâu mà ba bữa bảy bữa lại về một lần, đến lúc đó mười ngày về được một lần là tốt lắm rồi."

"Mẹ à, mẹ yên tâm đi, bình thường con với cha đều hay đến huyện thành, lúc đó sẽ tiện thể thăm hỏi nhị đệ, đảm bảo nhị đệ sẽ không bị người ta ức hϊếp đâu." Đàm Nhất Lưỡng đứng bên cười tươi nói.

Bầu không khí căng thẳng trong phòng lập tức tan biến, lại trở về tiếng cười nói rộn ràng như mọi ngày.

Đàm Nhị Tiền có cơ hội đến huyện làm học đồ, thật ra cũng là chuyện tốt. Chuyện tốt thì cứ tùy theo cách của chuyện tốt mà làm, cứ khóc lóc buồn thảm, oán thán mãi cũng chẳng thành chuyện.

Đàm đại nương xắn tay áo, đứng dậy sải bước đến trước bếp, "Mẹ làm dưa muối cho các con đây, mọi người ngoan ngoãn nghe lời nhé!"

"Dạ, mẹ."

Lớn bé trong nhà cùng đáp.