Chương 10: Nữ trưởng trấn xinh đẹp

“Trưởng trấn Ngô, sông Tiên Đới tương đối phức tạp, muốn nhìn thấy rõ toàn cảnh không có mười ngày nửa tháng không thể thực hiện được. Có nơi chỉ sâu bằng chiều cao một người, đầy đá ngầm, có nơi lại sâu đến mấy trượng, đàn ông trung niên giỏi bơi lội cũng không dám lặn sâu. Một vài cá lớn hung hãn, rái cá, rắn nước có độc, con đỉa lớn vân vân, trong sông này đều có, khúc sông đầu nguồn còn từng có trăn nước. Trước kia có chuyên gia trong tỉnh đến khảo sát, nói rõ mở đường thủy không thực tế, chẳng những chi phí cao, còn sẽ phá hư hoàn cảnh sinh thái nơi đây, sau đó, đường thủy không có ai nhắc đến nữa. Sửa đường núi, chi phí lớn, bên trên không chi, nếu như đường thủy hoạt động, trấn Thanh Long cũng sẽ không thể nghèo thành như vậy.”

Đồn trưởng Lưu tên là Lưu Hướng Tiền, là dân bản xứ trấn Thanh Long, sau khi từ bộ đội chuyển nghề, làm cảnh sát hơn mười năm mới làm đến vị trí đồn trưởng như hiện giờ, vô cùng quen thuộc với địa hình của toàn bộ trấn Thanh Long. Chuyện lý thú bí ẩn phát sinh mấy năm gần đây cũng có thể thuộc như lòng bàn tay, êm tai nói ra.

Cô gái xinh đẹp đi tuốt đằng trước dùng giọng nói thanh thúy nhu hòa nói: “Ha ha, tôi vừa mới đến trấn Thanh Long, không quen thuộc với nơi này, cho nên mới phải đi nhiều nhìn nhiều. Cho dù đường thủy hay đường núi, trong thời gian tôi nhậm chức, dù sao cũng phải sửa thông một chút. Nếu muốn giàu, trước sửa đường, đây là tiền đề trụ cột giúp nông dân thoát khỏi nghèo khó làm giàu. Hả? Trước mặt có người câu cá, chúng ta đi xem.”

Nhắc đến câu cá, giọng nói của nữ trưởng trấn trẻ tuổi hơi hưng phấn, điều này khiến cho vài cấp dưới ở bên cạnh mừng thầm một trận, xem ra đã tìm được một sở thích nho nhỏ của nữ trưởng trấn.

“Trưởng trấn, cô đi chậm một chút, đường không bằng phẳng, trong bụi cỏ có mấy con vật như ếch rắn linh tinh dọa người.” Trợ lý trưởng trấn theo sát bên cạnh trưởng trấn Ngô, lon ton chạy theo.

Trợ lý là một người phụ nữ tóc ngắn chừng ba mươi tuổi, có vẻ đẹp Xuyên Thục và làn da trắng nõn, ngực bự, trong lúc chạy, dáng người lắc lư đến khiến cho người ta miệng khô lưỡi đắng.

Lý Thanh Vân đã sớm nghe thấy đối thoại của bọn họ, thấy trưởng trấn mới trẻ tuổi như vậy, vô cùng kinh ngạc. Nhìn tuổi của nàng xấp xỉ tuổi mình, đã là trưởng một trấn, cán bộ cấp chính quy. Còn bản thân thì sao, vừa mất việc, trở thành con nhà nông dân không việc làm.

Người so với người tức chết người, hàng so với hàng là đồ bỏ! Miên man suy nghĩ, lại trơ mắt nhìn trưởng trấn Ngô đến gần, đã quên thu hồi ánh mắt.

“Này, người cụt một tay thả câu, cậu không nhìn phao mà nhìn gì đấy? Cẩn thận con cá ăn hết mồi chạy mất… Chà, thật sự ăn hết mồi câu…” Trưởng trấn Ngô thường xuyên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đàn ông nhìn mình, tương đối tự tin, thoải mái đùa với Lý Thanh Vân.

“A… tôi… thất thần…” Lý Thanh Vân cuống quýt kéo cần câu, sau khi trầm xuống, đột nhiên nhẹ bổng, trên lưỡi câu rỗng tuếch, bị người ta nói đúng, con cá tuột khỏi.

Trợ lý trưởng trấn trêu ghẹo nói: “Em trai nhỏ, đừng chỉ có nhìn người đẹp làm cá chạy mất, lấy ra bản lĩnh thật sự, câu mấy con cá lớn để trưởng trấn Ngô vui vẻ một chút.”

Trêu ghẹo Lý Thanh Vân một câu, không để lại dấu vết nịnh bợ trưởng trấn. Hơn nữa còn không để lại dấu vết đề cập đến thân phận chức quan của người đẹp trẻ tuổi, nhắc nhở Lý Thanh Vân đừng nói lung tung.

Mỗi ngày Lý Thanh Vân uống nước suối không gian, cảm thấy chỉ số EQ chỉ số IQ của mình đồng thời tăng mạnh, sao không nghe hiểu được ý tứ của trợ lý trưởng trấn chứ, đồng thời coi trọng liếc nhìn người phụ nữ này, vừa xinh đẹp, mạnh mẽ, lại vô cùng thông minh.

Người có thể lăn lộn ở quan trường đều là tinh anh, trước kia không phục, hiện giờ không phục không được.

“Cá chạy mất không thể trách tôi được, muốn trách thì phải trách trưởng trấn Ngô.” Lý Thanh Vân không phải là nông dân phổ thông, sau khi trải qua xấu hổ ban đầu, bắt đầu bày ra tiêu chuẩn bình thường của hắn.

“Hả? Trách tôi? Ha ha, cậu không nói ra lý do để cho người tin phục, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ.” Trưởng trấn Ngô sinh lòng hứng thú, ngồi xổm ở bên cạnh Lý Thanh Vân, có ý tứ nói chuyện ngang hàng với hắn.

“Người xưa hình dung người đẹp, gọi là chim sa cá lặn. Con cá mới vừa rồi nhìn thấy trưởng trấn Ngô đã chìm xuống, hiện giờ chỉ có nhạn… A, có con chim nước sắp rơi xuống…” Lý Thanh Vân có ý khoe khoang ở trước mặt người đẹp, tùy tiện một ngón tay chỉ vào con chim cốc đang bay qua trên mặt sông.

Ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, con chim nước kia đang bay hăng hái, giống như bị thứ gì đó đột nhiên chộp vào hai cánh, bất ngờ dừng lại trong không trung, tủm một tiếng, giống như quả cân rơi vào trong sông, bắn lên một đống bọt nước. Sau khi rơi xuống lại vèo một tiếng, nhanh như tia chớp một lần nữa bay lên trời.

Trợn mắt há hốc mồm, lặng ngắt như tờ, gương mặt của trưởng trấn Ngô lập tức ửng đỏ lên, kể cả bản thân nàng đều ngượng ngùng.

“Làm sao có thể? Sao nó đột nhiên lại rơi xuống?” Trưởng trấn Ngô lập tức hơi lờ mờ, chuyện trước mắt đã vượt qua phạm vi hợp lý. Dưới cực kỳ kinh ngạc, nàng đẩy cánh tay Lý Thanh Vân vài cái.

“Shh…” Đây là cánh tay trái, khẽ động vào chỗ bị thương, đau đến Lý Thanh Vân nhếch miệng.

Kim Tệ và Đồng Tệ nhìn thấy chủ nhân đau đớn, lập tức bộc phát ra ý niệm bảo vệ chủ mãnh liệt, gâu gâu vài tiếng, nhào về phía trưởng trấn Ngô, cắn ống quần của nàng.

Nhưng mà Kim Tệ và Đồng Tệ còn quá nhỏ, tự nhận sủa đến hung ác, nhưng người khác nghe thấy lại là cực kỳ đáng yêu, mũm mĩm, nắn bóp đều tiếc.

“Sao tôi biết được! Sự thật chính là như vậy, lại không phải trò quỷ tôi làm.” Lý Thanh Vân thấy trưởng trấn xinh đẹp bị mình dọa ngây người, hưng phấn trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ cao thâm.

“Con chó thật đáng yêu… khụ khụ, hai con chó này thật thú vị, cậu nuôi sao?” Đầu tiên trưởng trấn Ngô giống như những cô gái bình thường, vui sướиɠ ca ngợi vài tiếng, nhưng trợ lý vẫn luôn ho khan, nhắc nhở nàng chú ý thân phận, cho nên mới thay đổi giọng điệu, cố tỏ vẻ uy nghiêm.

“Đương nhiên, con này là Kim Tệ, con này là Đồng Tệ!” Lý Thanh Vân hưởng thụ hư vinh được phụ nữ khen ngợi, cực kỳ nhiệt tình giới thiệu cho nàng.

“Vậy Ngân Tệ đâu? Sao lại không có Ngân Tệ?” Trưởng trấn Ngô hơi bất mãn hỏi.

“Vốn không có Ngân Tệ!” Lý Thanh Vân gần như bị nàng đánh bại, tư duy theo quán tính của nhân loại vô địch, có thể chắc chắn, về sau không chỉ có một người hỏi giống như nàng.

“Có Kim Tệ và Đồng Tệ, lại thiếu Ngân Tệ thật kỳ quái! Nếu không, đổi tên cho Đồng Tệ được không?” Trưởng trấn Ngô tương đối dân chủ hỏi ý kiến quần chúng bình thường một tiếng.

Đáng tiếc, lại nhận lấy phản đối mãnh liệt của Lý Thanh Vân: “Không được, chúng nó đã nhớ tên của mình, lại đổi tên sẽ hỗn loạn.”

“Nhỏ như vậy, đâu thể nhớ kỹ tên của mình chứ? Tôi không tin!” Đầu trưởng trấn Ngô hơi loạn, còn chưa khôi phục lại từ trong ca ngợi chim sa cá lặn. Coi như quên mất thân phận trưởng trấn của mình, ra sức tranh luận với Lý Thanh Vân.

Bất đắc dĩ, Lý Thanh Vân đành phải biểu diễn ra một chút trí tuệ vượt xa bình thường của hai con chó con: “Kim Tệ nằm xuống! Đồng Tệ, lại đây!”

Quả nhiên, một con chó đàng hoàng tử tế nằm ở bên chân trưởng trấn Ngô, một con chó khác hưng phấn thè lưỡi, nhào về phía Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân đắc ý cười, ý đang nói, nhìn xem, chó ta huấn luyện như thế nào?

Trưởng trấn Ngô ngạc nhiên trợn trừng mắt, còn chưa nói xong, một cán bộ trấn do nàng dẫn đến đây không vừa ý, ưỡn bụng tướng quân lên, ra giọng quan nói: “Nhóc, đừng không biết thân biết phận! Trưởng trấn Ngô đặt tên cho chó của cậu là phúc khí của cậu. Đừng nói đặt tên, tặng cho trưởng trấn Ngô thì sao chứ?”

Lý Thanh Vân liếc nhìn hắn, không để ý đến, tự nhiên móc mồi câu vào lưỡi câu, sau đó chậm rãi ném dây câu xuống. Khinh bỉ lớn nhất chính là không để ý, như vậy còn tuyệt vời hơn vẽ mặt.

“Cậu…” Người viên chức trung niên kia quả nhiên tức giận, đỏ bừng mặt lên định phát tác.

“Phó trưởng trấn Hồng, tôi không có thời gian nuôi chó, càng sẽ không cướp niềm vui của người ta. Còn anh ấy, đã mấy chục tuổi rồi còn cả ngày giống như con nít vậy, đâu thể khiến dân chúng bình thường tin phục được?” Trưởng trấn Ngô hiển nhiên bất mãn với phó trưởng trấn này, chữ PHÓ kia kêu đặc biệt vang dội. Nếu như nói Lý Thanh Vân là vẽ mặt, như vậy nàng chính là đang dùng chân vẽ mặt.

“Tôi… cái này…” Phó trưởng trấn Hồng xấu hổ vô cùng, nhưng nhân viên đi cùng không có một ai mở miệng nói gì, càng không có ai hạ bậc thang cho ông ta. Xem ra, ông ta là người không ai muốn gặp nhất ở đây. Có thể xuất hiện ở trong đội ngũ ngày hôm nay, hiển nhiên có nguyên nhân càng sâu xa.

Trưởng trấn xinh đẹp mượn cơ hội răn dạy phó trưởng trấn Hồng một phen, tâm tình càng thêm vui vẻ, chủ động chìa bàn tay ngọc trắng nõn ra, nói với Lý Thanh Vân: “Ngô Tiêu Vũ, trưởng trấn của trấn Thanh Long, mới nhậm chức vài ngày.”

Lý Thanh Vân thấy trưởng trấn xinh đẹp này không kiểu cách nhà quan, lại mơ hồ mang vẻ đáng yêu thuộc về bé gái, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, vô cùng đứng đắn nói: “Lý Thanh Vân, lập trình viên, vừa thất nghiệp vài ngày. Ở nhà ăn bám ba mẹ, con nhà nông chính tông.”

“Lập trình viên? Tinh anh IT mà, đây không phải là nghề nghiệp người bình thường có thể làm được? Vì sao cậu lại thất nghiệp?” Ngô Tiêu Vũ rất hứng thú với việc này, không định bỏ qua.

Lý Thanh Vân vẫn chưa trả lời, lại nghe đồn trưởng Lưu ngạc nhiên kêu lên: “A, tôi nhớ ra rồi, cậu là cháu trai của Lý thần y, khoảng thời gian trước bị tai nạn xe cộ, đúng không? Sinh viên tài cao duy nhất của trấn Thanh Long chúng ta, đại học Tứ Xuyên nhỉ, tính ra còn là sinh viên khóa sau trưởng trấn Ngô đấy.”

Trong lời nói của đồn trưởng Lưu rõ ràng có ý tứ trợ giúp Lý Thanh Vân, chẳng những điểm ra thân thế của hắn, còn có cảm giác nâng thân phận của hắn lên, càng tiến thêm một bước kéo gần mối quan hệ giữa trưởng trấn Ngô và hắn.

Sinh viên cùng trường mà!

“Sao chú biết?” Lý Thanh Vân nhớ dáng vẻ của đồn trưởng Lưu không có gì lạ, nhưng đồn trưởng lại có thể nhớ ra một anh nông dân bình thường thì không đơn giản.

Đồn trưởng Lưu đáp: “Mấy ngày trước ba cậu đến tìm tôi, hỏi chuyện bảo hiểm y tế nông thôn, hỏi cậu bị tai nạn xe cộ nằm viện, trên thị trấn có trợ giúp không. Về sau tôi hỏi nhân viên chuyên nghiệp, nói công ty các cậu có mua bảo hiểm, tất cả chi phí do bảo hiểm thanh toán, không phù hợp với điều kiện chi trả của bảo hiểm y tế nông thôn.”

“Sao lại khéo thế, thật sự là sinh viên khóa sau trưởng trấn Ngô?” Trợ lý trưởng trấn cũng vui vẻ, nghe thấy thân thế của Lý Thanh Vân, nhiệt tình với hắn hơn vừa rồi.

Ngô Tiêu Vũ mắt đẹp sáng ngời, nhíu mày trầm tư nói: “Lý Thanh Vân… Lý Thanh Vân… khoa Công nghệ Phần mềm Máy tính Đại học Tứ Xuyên… kẻ trâu bò cao hơn điểm chuẩn trúng tuyển Bắc Đại 9 điểm?”

“Sao chị biết?” Trình độ kinh ngạc của Lý Thanh Vân còn lợi hại hơn cả khi biết đến tiểu không gian thần bí, trưởng trấn xinh đẹp lại là sinh viên đại học Tứ Xuyên, còn biết chuyện của mình? Trừ bỏ câu này, hắn đã không nói được câu gì khác nữa.

“Vào năm tôi sắp tốt nghiệp, cậu mới vừa nhập học, nữ sinh cả ký túc của bọn tôi đều nghe thấy tên của cậu. Có một bạn cùng phòng còn định tán tỉnh cậu, nói là cải thiện gen đời sau, đáng tiếc cậu bị người nhanh chân đến trước, cô ấy không dám thổ lộ.”

“Còn có chuyện này?” Lý Thanh Vân bốn năm đại học, lại tốt nghiệp đã đi làm hơn một năm, vẫn là lần đầu tiên biết được mình nổi tiếng như vậy ở Đại học Tứ Xuyên. Thảo nào Tần Dao cùng năm nhưng không cùng khoa nhờ vào thời cơ hội đồng hương, theo đuổi mình.

“Còn có càng nhiều chuyện thú vị hơn nữa. Đàn em, hôm nay đến địa bàn của cậu, cơm trưa nay có phải giải quyết giúp bọn tôi không? Ở trên bàn cơm, có lẽ trí nhớ của tôi sẽ càng tốt hơn.” Bản lĩnh lợi dụng cơ hội của Ngô Tiểu Vũ vô cùng mạnh mẽ, đã đến cảnh giới tông sư âm thầm thấm nhuần.

“Đàn chị, chị đang bắt chẹt thêm uy hϊếp mới đúng?” Có chung đề tài, lại là sinh viên cùng trường, về tâm lý, quan hệ càng tiến thêm một tầng, giọng điệu cũng càng thêm tùy ý.

“Đàn em nhìn mà làm. Tiểu Sở, giúp tôi bê tảng đá ra ngồi, hôm nay tôi và đàn em chiến đấu. Cậu ấy không câu được cá, chúng ta sẽ không đi.” Ý của nàng là, buổi trưa hôm nay muốn ăn cá Lý Thanh Vân câu lên, cũng là không đi. Về phần sắp xếp của cấp dưới, hiển nhiên không hợp với tâm ý của nàng, rất rõ ràng đang mượn cơ hội để từ chối, trí tuệ của người làm quan từ cái nhỏ nhìn ra cái lớn, tùy tiện có thể thấy được học vấn.