Chương 30: Nguyên nhân xung đột

Một người đàn ông trung niên sưng phù một bên mặt, thiếu mấy cái răng không biết chui ra từ đâu, vẻ mặt kinh sợ quát: “Ông đánh tôi thì thôi, vì sao còn đánh cả ba vợ tôi? Hứa Thành Nhân tôi ở huyện Linh Sơn lâu như vậy, còn chưa từng thấy người nhà quê nào dã man không nói đạo lý giống như mấy người!”

Vừa nhắc đến chuyện này, ông già Tôn lập tức giận dữ: “Hừ! Ông đây còn chưa thấy hạng người nào không biết xấu hổ như các ngươi đâu! Ông đây mới vừa xoay người cột dây giày thôi, ngươi đã đánh ngã bạn già của ta, không nói lời xin lỗi định trốn, ông đây không đánh ngươi còn đánh ai? Sau đó lão già khốn kiếp tự cho là đúng này lập tức xông đến đánh ta, công phu Bát Quái môn chó má gì chứ, kể cả can đảm chống lại một chiêu của ông đây đều không có! Cuối cùng bị ép chạm một chiêu, đã trở thành hèn nhát thế này!”

Nói xong, Tôn Đại Kỳ lắc Doãn Kỳ Tinh trong tay, bị hắn lắc lư như vậy, xương cốt trên người Doãn Kỳ Tinh vang lên rắc rắc, hiển nhiên, Tôn Đại Kỳ còn chưa hả giận, lại dùng thủ đoạn khác giày vò người ta.

Hứa Thành Nhân không đổi sắc mặt, nhưng biểu hiện chột dạ hết sức rõ ràng: “Tôi không phát hiện… Lúc đó vội vã đón xe, đâu để ý đến đã đυ.ng phải ai? Cho dù tôi không cẩn thận đυ.ng vào người, tôi có thể xin lỗi, có thể bồi thường, vì sao ông không nói hai lời, đã một cái tát làm rớt mấy cái răng của tôi chứ?”

“Đồ hèn nhát không dám thừa nhận, nếu như là lúc ta còn trẻ, một cái tát đập chết ngươi đều là nhẹ.” Sau đó hừ mũi một tiếng, lắc lắc Doãn Kỳ Tinh trong tay, nói: “Hiện giờ ngươi đã hiểu rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện rồi nhỉ? Nơi đây là địa bàn của các ngươi, ngươi ra phương án!”

Lý Thanh Vân nghe xong nguyên nhân sự việc, đã nâng bà Phó lên. Bảo sao ông già Tôn sẽ nổi điên, hóa ra bạn già ông kể cả lớn tiếng đều không dám răn dạy bị người ta đυ.ng ngã, còn không giải thích. Ừm, nên đánh, ba con nhà họ Hứa này quả nhiên không có thứ nào tốt, đáng đánh!

Khuôn mặt Doãn Kỳ Tinh đỏ bừng lên, oán hận trừng mắt liếc xéo Hứa Thành Nhân, mới hạ thấp tư thái: “Xin lỗi, là tôi vụng về, không thấy được cảnh trước đó, chỉ thấy ông đánh người, sau đó đã mỡ heo che mờ tâm trí, đánh nhau với ông. Tiền thuốc men của bạn già ông để tôi trả, hiểu lầm khác thì xóa bỏ đi, ông thấy thế nào?”

Tôn Đại Kỳ vẫn chưa trả lời, người nhà họ Hứa lại phẫn nộ kêu lên: “Tại sao? Tại sao phải trả tiền thuốc men cho bọn họ? Răng của lão Hứa đều bị gẫy, cánh tay của ông cũng bị ông ta đánh gãy, không đưa ông ta đến cục cảnh sát, chúng ta đâu còn thể diện để sống ở huyện Linh Sơn nữa?”

Doãn Kỳ Tinh tức giận đến sắp nổi điên, đồng thời cũng sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng, giận dữ hét lên: “Câm miệng! Các ngươi lũ súc sinh này cánh cứng cáp rồi phải không? Đều cút sang bên cạnh, ông đây còn chưa chết thì không đến lượt các ngươi bao biện làm thay!”

Nếu như chọc giận cao thủ ám kình, người ta gϊếŧ người phóng hỏa diệt cả nhà, cảnh sát bình thường không thể tìm ra nổi một manh mối nào, ngươi đi đâu nói rõ lý lẽ chứ? Lại nói, một cao thủ ám kình, đâu thể không có một chút năng lượng? Cao thủ như vậy, đặt ở kinh thành đều có người muốn cướp lấy, đâu phải hạng lặng lẽ vô danh?

Hôm nay đá trúng ván sắt rồi, vuốt xuôi lông người ta trước đã rồi tính, sau này lại xử lý đám ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng này.

Ông già Tôn chỉ đưa mắt nhìn bạn già, chỉ có bạn già đồng ý thì ông mới sẽ đồng ý. Nếu như bạn già cảm thấy chưa hả giận, ông không để ý lại điên một trận, giày vò mấy tên súc sinh, giống như chơi đùa vậy.

“Đôi bên đều có tổn thương, cũng đều có chỗ không đúng, chuyện này dừng lại ở đây. Về phần tiền thuốc men, mọi người chẳng ai thiếu tiền cả, nhắc đến quá hẹp hòi, mất mặt!” Bà Phó bị người đánh oan uổng, nhưng lão già nhà mình đánh bị thương người ta trước, chuyện này đặt ở đâu đều không nói rõ được. Lại nói Lý Thanh Vân coi như giúp mình xả giận, mặc dù không biết hắn sử dụng thủ đoạn gì, nhưng trong lúc hỗn loạn, tất cả đều khó nói rõ. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ đau khổ khom lưng giậm chân của vài mụ la sát kia, tức giận gì ở trong lòng đều tiêu tan.

Lý Thanh Vân âm thầm líu lưỡi, nhìn xem, cái gì gọi là khí độ? Nhìn xem bà Phó người ta là biết! Còn cao hơn ông già Doãn mấy tầng lầu! Bà Phó người ta đã nói, đánh thì cũng đã đánh, nhắc đến tiền mất mặt, đồng thời cũng chỉ ra người ta không thiếu tiền đâu, không giàu tức quý, mấy thủ đoạn nhỏ bé này của các ngươi đừng lấy ra làm gì, bọn ta không tìm các ngươi gây phiền toái thì các ngươi nên đốt hương cảm tạ đi!

Hai ba con Hứa Tĩnh Thủ và Hứa Thành Nhân vừa nghe, xem như đã hiểu rõ, hôm nay đá trúng ván sắt rồi. Đánh thì không đánh lại, kể cả ba vợ tự nhận là cao thủ đều sợ đến đầu cúi gằm xuống, luận về thế lực, người ta dám ngay tại trận đánh bị thương người, hoàn toàn không sợ cảnh sát đến đây, nói lên người ta đầy đủ tự tin. Như vậy còn làm ầm ĩ cái gì nữa, trực tiếp giải tán đi, tự mình nhận xui xẻo!

Cảnh sát nhanh chóng đến đây, nhưng vừa nghe đôi bên không định truy cứu, rất nhanh đã rời đi. Cảnh sát dẫn đầu không ngốc, người ta đánh ba con Hứa Thành Nhân, còn có thể khiến ba con nhà họ Hứa không truy cứu, năng lượng này càng lớn hơn, không rời đi mới là đồ ngốc.

Thấy không có gì hấp dẫn để xem tiếp, mọi người cũng tản đi. Cũng có người không ngừng oán thầm, nói gì là hai lão già tranh đấu không thú vị, còn không kịch liệt bằng người trẻ tuổi đánh nhau. Chiêu thức bày ra thì đẹp mắt, nhưng đánh lại khó coi. Những người không có ánh mắt này không biết, hai lão già đánh đến khó coi này đều là cao thủ chân chính.

Tôn Đại Kỳ vỗ bả vai Lý Thanh Vân, tán thưởng vang dội: “Cậu nhóc, hôm nay ít nhiều nhờ cậu! Nếu như không có cậu giúp đỡ bạn già của ta, ta dưới nóng giận, sợ rằng sẽ phải gϊếŧ người!”

Thân thể Lý Thanh Vân cứng đờ, mất tự nhiên khẽ cười. Chẳng phải không tin lời ông già Tôn nói, trên người hắn còn có cả tiểu không gian, có chuyện gì bất ngờ không thể xảy ra chứ? Chính là từ nhỏ nhận giáo dục kiểu tẩy não yêu đảng yêu nước tuân thủ pháp luật, đột nhiên nghe thấy có người không coi gϊếŧ người là quan trọng, tạm thời không thể tiếp nhận được mà thôi.

Bà Phó thở dài một tiếng: “Trước đừng khoe khoang, tìm một chỗ kiểm tra thân thể đi đã. Chuyện ầm ĩ hôm nay, chẳng hiểu sao lại bị ăn một trận đòn. Nhớ tới lão già nào đó thường xuyên khoe khoang ở trước mặt ta, nói là trời đất bao la, tuyệt đối không cho phép ta bị bắt nạt. Hiện giờ thì hay rồi, đến thành nhỏ như huyện Linh Sơn này, bị một đám người đánh cho một trận, cái mặt già này xem như mất hết. Haizzz, may mà có Tiểu Vân ở đây, bằng không, bộ xương cốt này đã phải nằm lại.”

Cho dù là ai vô tội bị đánh, trong lòng đều không dễ chịu, tuy rằng bà đã vô cùng rộng lượng giải quyết phân tranh mặt ngoài. Lý Thanh Vân cũng từ Tiểu Lý ở trong miệng bà biến thành Tiểu Vân, quả thật coi hắn như con cháu trong nhà, kéo tay hắn không buông, thân thiết vô cùng.

Khuôn mặt Tôn Đại Kỳ đỏ bừng lên, chần chừ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được một câu đầy đủ. Đột nhiên giậm chân giận dữ, quát: “Chiêu Văn, bà chờ đó, tôi không diệt cả nhà tên đó thì không có mặt mũi gặp bà!”

Cả nhà Doãn Kỳ Tinh còn chưa đi được bao xa, nghe thấy một câu gầm lên này của Tôn Đại Kỳ, sợ đến mức dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống bậc thềm mười mấy tầng. Ông ta nhìn thấy rõ ràng vẻ hung dữ ở trong mắt Tôn Đại Kỳ, cũng không phải chỉ đơn giản như lời nói.

Bà Phó vội quát dừng khuynh hướng bạo lực của Tôn Đại Kỳ: “Được rồi, đều đánh gãy cánh tay của người ta, còn định như thế nào nữa? Đi nào, Tiểu Vân, đỡ bà rời trạm xe, tìm một khách sạn ở trọ trước đã, thay quần áo bẩn. Haizzz, hai đấm khó địch nổi bốn tay, nếu như Tiểu Vân cũng có chút công phu, là tôi có thể ăn ít quyền cước hơn rồi.”

Sao Tôn Đại Kỳ lại không nghe ra ý tứ của bạn già, lẩm bẩm nói: “Hắn đã hơn hai mươi tuổi, sớm qua tuổi tập võ, dạy hắn chỉ uổng công.”

“Chỉ ông có năng lực! Hừ!” Phen này bà Phó tức giận thật, đi cùng với Lý Thanh Vân ở đằng trước, không thèm quay đầu lại.

Lý Thanh Vân còn đang có đống chuyện, vội vã về Lý gia trại, nhưng nhìn thấy bà Phó rất chú ý đến mình, nên thật sự không đành lòng nói ra lời rời đi. Về phần học công phu, hắn thật sự không định học với lão già tính trẻ nít như Tôn Đại Kỳ, người gì chứ, ở cùng với ông ấy, còn không phải mỗi ngày ngược tâm hay sao!

Trong lòng miên man suy nghĩ, đã đỡ bà Phó đến khách sạn Giao Thông ở bên cạnh trạm xe, đặt phòng. Tôn Đại Kỳ theo sát đằng sau, không ngừng nói lời xin lỗi, lăn qua lộn lại mãi chỉ hai câu kia, lời nói cằn cỗi đến khiến lòng người sốt ruột.

Bà Phó tắm rửa xong, thay quần áo, trên thân có mấy vết bầm tím, Tôn Đại Kỳ mát xa lưu thông máu cho bà. Lý Thanh Vân mượn thời gian nghe điện thoại, đi ra ngoài xách theo một túi ni lông cà chua không gian về, đưa cho bà Phó nếm thử.

Hắn vừa bước vào cửa, bà Phó đã ngửi thấy mùi cà chua kỳ lạ, lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu Vân, cháu mua gì cho bà mà thơm vậy?”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, huyện Linh Sơn nhỏ, không có thứ gì hay ho. Do đó, cháu mới vừa ra cửa đã gặp một lão nông dân, nói là cà chua ngon nhà mình trồng, cháu nếm thử một quả, hương vị quả thật vô cùng đặc biệt, nên mua một chút, cho bà nếm thử.”