Chương 35: Ban đêm rắn độc tụ tập

Bởi vì quá mức mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại, linh thể của hắn tự động rời khỏi không gian, bởi vì thân thể của hắn đã ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Vân bị hai con chó con đánh thức, vừa kéo lại cắn, muốn nói cho chủ nhân rằng mình lại đói bụng. Lý Thanh Vân duỗi lưng mỏi, sảng khoái tinh thần, trên người giống như có hơi sức không dùng hết, cảm giác thân thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ thật nhiều.

Hắn lắc đầu, cảm thấy nhất định vì mệt muốn chết nên xuất hiện ảo giác, hoặc là bị hai con chó nhỏ này gây ra. Tóm lại một người bình thường, mới vừa rồi không có kỳ ngộ gì khác, không thể khiến thân thể có tăng cường mạnh mẽ bất ngờ được.

Lý Thanh Vân xuống phòng bếp, phát hiện ba mẹ đã sớm ăn cơm xuống ruộng rồi, trong nồi còn để phần đồ ăn cho hắn, Lý Thanh Vân tùy tiện ăn một chút, đút Kim Tệ và Đồng Tệ ăn xong, chuẩn bị đi đến Nam địa kiểm tra tình hình con lươn.

Vừa đến đầu ruộng, thấy ba mẹ đang dọn dẹp một cái ao nhỏ thứ hai. Lý Thanh Vân nhớ tới rắn độc mình nhìn thấy ngày hôm qua, vội vàng kêu: “Ba mẹ, hai người để ý rắn độc, ngày hôm qua con nhìn thấy có thật nhiều rắn độc ở trong bụi cỏ!”

Hai người vừa nghe, lập tức cười rộ lên cổ quái.

“Con có nhìn thấy cái túi nhỏ treo trên chạc cây kia không? Tất cả trong đó đều là rắn! Ha ha, không ngờ có nhiều con rắn ngu ngốc không trốn không tránh như vậy, giống như định ăn lươn giống, vì thế ba và mẹ con đã bắt hết chúng nó. Cơm trưa có canh rắn ăn.”

Lý Thanh Vân lập tức mồ hôi đầy đầu, rời nhà đi học quá lâu, thiếu chút nữa đã quên mất tập quán quê hương. Cho dù là canh rắn hay là rắn cắt khúc nướng muối tiêu, đều là món ngon khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Rắn độc bỏ đầu và nội tạng, mùi vị còn ngon hơn rắn súp lơ. Hồi nhỏ Lý Thanh Vân từng ăn không ít, chính là ra ngoài đi học, sau đó mới ít ăn mấy thứ này.

Được rồi, Lý Thanh Vân bị thần kinh mạnh mẽ của ba mẹ đánh bại. Thật ra hắn cũng không sợ rắn, chính là đêm hôm qua đột nhiên nhìn thấy nhiều rắn độc như vậy, hơi kinh sợ thôi.

Có kinh nghiệm đào móc ngày hôm qua, ao hôm nay rất dễ xử lý, chỉ cần dẫn nước vào, thả rong là có thể dời lươn giống vào đây.

Lúc Lý Thanh Vân vớt rong đã vụиɠ ŧяộʍ thả một ít con lươn trong không gian vào trong hồ nước lớn, chờ qua một thời gian ngắn dọn dẹp hồ nước lớn, để cho những con lươn đó lần đầu lộ diện, mang đến cho người ta cảm giác ngạc nhiên, cũng để làm nền cho nuôi dưỡng lươn số lượng lớn.

Nhị Lăng Tử quả nhiên là người giữ chữ tín, không lâu sau, đã xuất hiện ở bên hồ, lẹt xẹt lê dép lê, cầm nửa quả dưa chuột trong tay, vừa ăn vừa kêu: “Cháu sẽ trông ao cá cho nhà cô chú, Đại Tráng ở Bắc địa thuê người trông ao cá. Ba cháu gọi cháu đi hái trà, cháu đều không để ý đến ông ấy.”

Trong nhà thằng ngốc có nửa mẫu đất vườn trà, không khác trà dại địa phương, vị không tệ, chính là bán không được giá, do đó chỉ khi rảnh rỗi mới hái, có thể đổi chút tiền thì đổi, không có ai đến mua thì để mình uống.

Về phần Đại Tráng ở Bắc địa, chính là Lý Tráng Tráng con trai của trưởng thôn, hắn là người đầu tiên trong thôn nuôi dưỡng thủy sản chuyên nghiệp, hồ nước nhận thầu khá lớn, đương nhiên phải thuê người trông coi. Cũng không sợ người câu trộm cá, chỉ sợ người phá hoại. Lại nói, người trông cũng không phải hoàn toàn rảnh rỗi, cần đúng thời hạn rải thức ăn chăn nuôi vào trong ao cá.

Lý Thanh Vân nghe Nhị Lăng Tử nói vậy, lập tức phì cười, trả lời: “Anh Nhị Lăng Tử, hôm nay nhà em đều ở đây, nếu như nhà anh có việc, phải đi giúp ba anh hái trà đi! Đó mới là việc chính!”

“Không được, anh đã đồng ý với em là trông ao cá thì nhất định là được, Nhị Lăng Tử anh đây không phải người nói lời không giữ lời.”

“…” Lý Thanh Vân hoàn toàn hết chỗ nói.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy trên đường lớn có người gọi, cẩn thận nghe xem, lại đang gọi ba mẹ Lý Thanh Vân.

“Anh Thừa Văn, chị dâu Tú Chi, mới sáng sớm, sao nhà anh chị không ai có vậy? Ôi, làm em tìm kiếm một phen. Chuyện lần trước đã nói mai mối cho Phúc Oa, sao hai người không đáp vậy? Con gái người ta đang chờ đấy, giới thiệu cho con bé vài người, con bé đều không nhìn trúng, có lẽ đang chờ Phúc Oa nhà anh chị đấy!”

Nhắc đến xem mắt, trong lòng Lý Thanh Vân không hề đồng ý, nhưng mà ở nông thôn, nếu như người ta giới thiệu đối tượng cho mà không đi, đó là chuyện rất thất lễ, thậm chí sẽ bị người thầm mắng “Không biết làm người”, “Kiêu ngạo”, “Mù quáng ra vẻ” vân vân.

Thím hai là người nhiệt tình, cũng là bà mối có tiếng ở mấy thôn quanh đây, nghe nói tỷ lệ thành công rất cao. Chồng thím là thợ săn, bản lĩnh cực tốt, kỹ năng tổ truyền sở trường nhất là bắt rắn, do đó đặt tên là Thất Thốn, Lý Thất Thốn.

Ba mẹ Lý Thanh Vân vội vàng nghênh đón, thân thiết nói cảm ơn, Lý Thanh Vân biết thím hai đã mò đến đây thì không trốn thoát được đi xem một lần. Vì thế đầu tiên đổ một ít nước suối không gian vào trong hồ, sau đó vớt chút rong bao phủ lên, chuyện thả con giống đành giao cho ba mẹ.

Hắn về nhà đổi một bộ quần áo có thể diện, ngồi trên xe máy điện ba bánh thím hai điều khiển, chạy đến địa điểm gặp mặt ở trên thị trấn.

“Phúc Oa, thím đã gặp cô gái kia, dáng vẻ thật sự xinh đẹp, cháu phải nắm chắc cơ hội đấy. Thím đã nói chuyện với ba mẹ cô bé, không muốn để cho con gái ra ngoài làm công, nếu như gặp được người thích hợp, sẽ làm chuyện tốt vào Tết âm năm nay luôn.”

“Thím cũng nhắc đến cháu với bọn họ, nói cháu là sinh viên tài cao thứ nhất của thôn chúng ta, khiến hai người kia vui vẻ lắm.”

“…” Lý Thanh Vân mồ hôi lạnh đầy đầu, cái gì và cái gì thế, người còn chưa gặp, đã kéo đề tài xa đến vậy? Vừa kết thúc một mối tình, hiện giờ Lý Thanh Vân không có tâm tư để bắt đầu, chỉ mong nuôi cá trồng rau, nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

“Thím đã đặt chỗ, ngay trong nhà hàng ở ngã tư đường, đó là nhà hàng mới vừa sửa sang, có phòng âm, hiệu quả cách âm tốt, sẽ không ảnh hưởng đến các cháu nói chuyện. Gọi hai ly đồ uống, hai phần hoa quả sấy khô, không tốn bao nhiêu tiền.”

“…” Những thứ này đều không phải vấn đề, tiền hắn cũng không quan tâm, dù sao mới vừa buôn bán lời một khoản lớn đấy. Vấn đề là, hắn không có kinh nghiệm xem mắt.

Ở trên đường, thím hai gọi mấy cuộc điện thoại cho phía nhà gái, nói mình mang theo nhà trai sắp đến rồi, kêu nhà gái cũng nhanh lên chút.

Lý Thanh Vân sớm không có quyền tự chủ, chỉ đành ngồi ở trên xe ba bánh hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn dãy núi xa khoác thêm từng tầng áo mới xanh biếc, bướm lượn ong bay, chim hót nhảy nhót, tâm tình cũng dần tốt lên.

Khi sắp lên đến trấn trên, Lý Thanh Vân nhìn thấy hai chiếc xe việt dã mang biển số xe nơi khác chạy như bay qua bên mình, trên thân xe dính đầy bùn cỏ, giống như mới vừa chui ra từ trong hang núi hay rừng cây nào đó, bẩn đến lạ kỳ. Hiện giờ thị lực của hắn cực kỳ xuất chúng, thậm chí có thể nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh có dán màng chống nổ thấy người đang ngồi ở bên trong.

“Hả? Thật bất ngờ, lại có vài người nước ngoài xuất hiện ở nơi đây? Còn chạy xe việt dã đắt như vậy, cũng không sợ quá nhàm chán! Ừm, con mẹ ở bên trong đó thì thôi, các nàng muốn nhàm chán cũng không nhàm chán được.” Lý Thanh Vân thầm thì vài câu.

Giữa trưa ở trên trấn có không ít người, tiếng la hét không ngừng. Nhìn thấy vài người cùng thôn, nói giỡn vài câu, thím hai cũng không dừng bước, lập tức chạy xe ba bánh đến cửa khách sạn, chào một tiếng với ông chủ, vội vàng đi vào phòng bao, sợ trễ thời gian.

Nhưng mà Lý Thanh Vân đợi một lúc lâu, nghe thím hai nói hết chuyện này đến chuyện khác, vẫn không đợi được đối tượng trong truyền thuyết. Thím hai nóng nảy, lấy di động chạy ra ngoài phòng gọi điện thoại, giọng điệu không tốt lắm.

Nhưng sau khi quay trở lại phòng bao, bà ấy lập tức vẻ mặt tươi cười giải thích: “Phúc Oa à, đừng nóng vội, làm việc tốt thường gian nan. Xe của nhà gái bị hỏng dọc đường, lại quay về tìm xe ba bánh, hiện giờ đã đi được nửa đường rồi, lập tức tới ngay.”

Lý Thanh Vân không để ý cười, hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện nuôi lươn, trong hồ bỏ thêm rong, nếu như không đủ ăn, còn phải thêm một ít côn trùng sống, nhưng như vậy thì chưa được tính là lươn hoang dại. Xem ra chờ khi những con lươn này lại lớn thêm chút, thì ném tất cả chúng nó vào trong hồ nước lớn, nhận huấn luyện dã ngoại.

Lời thím hai nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, lúc này mới phát hiện ra hạt dưa hoa quả khô đều đã ăn hết, vì thế kêu ông chủ đưa một đĩa khác lên, đồ uống cũng rót đầy, chờ nhà gái đến thì lại thêm mới.

Đợi đến hơn mười một giờ, nhà gái cuối cùng xuất hiện, Lý Thanh Vân nghe thấy tiếng chào hỏi của thím hai, nên ra phòng bao, nghênh đón nhà gái.

Đối phương đến hai người, một người là một cô gái cao gầy trẻ tuổi, một người là phụ nữ nông thôn hơn bốn mươi tuổi. Cô gái trẻ tuổi này có dáng vẻ thanh tú, chính là trang điểm quá đậm, môi đỏ mọng giống như lửa cháy. Giờ còn chưa đến mùa hè đã mặc váy ngắn, lộ ra một cái đùi đẹp mặc tất chân màu da. Dáng người không tệ, còn đeo giày cao gót, ở trong trấn Thanh Long với vóc người hơi thấp này thì có cảm giác như hạc trong bầy gà.

Cặp mắt đào hoa liếc qua liếc lại, giống như không mất thân phận. Không đợi Lý Thanh Vân nói chuyện, chỉ thấy cô gái này nhai kẹo cao su, hỏi: “Hả, sinh viên tài cao cô nói đâu? Ở đâu? Đi ra để cháu nhìn xem. Cháu nghỉ học sớm, không đi học được mấy ngày, nhưng chính là thích người đọc sách.”