Chương 38: Chuẩn bị xây nhà

Lý Thanh Vân nói xong, cúp điện thoại, nói với lão già bày quán kia: “Ông Hoàng, mấy con chim này cháu lấy, một trăm tệ không cần trả lại, ông tặng thêm mấy đôi đũa mới là được.”

Trong nhà hàng ở ngã tư đường, Trần Nhị Cẩu, mẹ con Đường Nguyệt Liên nói chuyện một lúc, đôi bên đều rất hài lòng, cách thời gian ăn cơm còn có một lúc, định đi đến nhà máy của Trần Nhị Cẩu nhìn xem.

Trần Nhị Cẩu không có ý kiến gì, vỗ ngực vang dội, đi ra khỏi cửa, chỉ vào chiếc ô tô BYD F3 màu đen đang đậu ở đó nói: “Cháu lái xe đi, đang rảnh rỗi, vào lúc này ánh mặt trời độc, đừng phơi đen em Nguyệt Liên.”

Người phụ nữ gật đầu hài lòng, khen ngợi Trần Nhị Cẩu quan tâm, biết thương con gái. Đường Nguyệt Liên cũng vui vẻ đến cười ha ha, cảm thấy đàn ông có tiền càng khiến cho người ta yên tâm hơn đàn ông anh tuấn.

Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu trắng xuất hiện ở trên ngã tư đường, hai mắt Trần Nhị Cẩu tỏa sáng, hâm mộ kêu lên: “Chậc chậc, xe này thật khí phách, cháu đi nhìn xem là hãng gì?”

“Xem cái gì chứ, không phải là một chiếc xe sao?” Mẹ con Đường Nguyệt Liên không biết si mê của đàn ông đối với xe, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đi theo.

“Ôi má ơi, là Land Rover, thật ghê gớm, nghe nói loại xe này cần một hai triệu đấy.” Đi đến gần, Trần Nhị Cẩu mới khoa trương kêu to một tiếng, tỏ rõ tri thức uyên bác về xe của bản thân.

“Đang đùa giỡn gì vậy, một chiếc xe có thể đáng giá một hai triệu?” Mẹ con Đường Nguyệt Liên không quá tin tưởng, ra sức lắc đầu.

Đúng lúc này, bọn họ mới nhìn thấy một người thanh niên tuấn tú xách theo một cái giỏ tre, chặn ở trước xe, cười ngây ngô với người ngồi bên trong xe.

Trần Nhị Cẩu giống như hơi phục thù mắng: “Người kia chẳng phải là Lý Thanh Vân sao? Làm sao vậy, bị xe ngon dọa sợ choáng váng rồi? Lại không biết tránh đi! Quỷ nghèo chính là quỷ nghèo, một chút số mệnh phú quý đều không dính lên được. lái xe kia đâm chết quỷ nghèo này, chỉ bồi thường vài đồng!”

Vóc người Đường Nguyệt Liên cao hơn chút, mắt cũng sắc, chỉ vào lái xe mập mạp mở cửa xuống xe nói: “Không giống đâu? Người lái xe kia đi xuống rồi kìa, giống như cười rất vui vẻ đấy…”

Người lái chiếc xe này là Hồ Đại Hải, cũng chính là chủ xe, nhìn thấy bạn học cũ Lý Thanh Vân, đương nhiên phấn khởi, đi qua cho một cái ôm: “Ha ha, đang lo không tìm thấy đường, hóa ra người anh em đi dạo trên chợ, thật con mẹ nó khéo! Hả? Đúng là thịt thú rừng nhắm rượu à, anh đây chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cho dù cậu không cho ăn, tôi cũng sẽ không tức giận, cậu biết đó, anh Hồ của cậu chính là lòng dạ rộng lớn, đại nhân không chấp tiểu nhân.”

“Cút!” Lý Thanh Vân đập hai quyền lên trên bả vai hắn, nghiêng người nhìn vào trong xe: “Chuyên gia kiến trúc đâu? Thịt thú rừng này của tôi đều chuẩn bị cho chuyên gia, không có phần của cậu. Với dáng người này của cậu, sớm nên giảm béo!”

“Đừng mà người anh em, cậu còn chưa qua sông đã định dỡ cầu đấy à, tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu. Những chuyên gia này đều người của công ty ba tôi, nghe lời tôi, không có mệnh lệnh của tôi, bọn họ mới lười đến nơi tồi tàn này. Ừm, tuy rằng phong cảnh không tệ, nhưng đường núi thật sự không ra gì!” Hai người nói cười, đi ra sau xe, bỏ giỏ tre vào trong cốp, còn có một bó đũa và ống đũa mới.

Lý Thanh Vân chỉ xin mấy đôi đũa, nhưng lão già bày quán cảm thấy hắn sảng khoái, lại giải vây cho mình, tăng thể diện, nên đưa thêm một ống đũa giá hai tệ.

Hồ Đại Hải và Lý Thanh Vân lên xe, khởi động, chậm rãi chạy về phía Lý gia trại.

Một màn này khiến cho nhóm người Trần Nhị Cẩu kinh ngạc đến ngây người, mãi cho đến khi chiếc Land Rover biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn còn đang thì thào tự nói: “Làm sao có thể chứ? Sao quỷ nghèo này lại có bạn bè là nhà giàu? Khi Lý Thanh Vân nằm viện, mẹ cậu ta còn đến Trần gia câu mượn vài chục ngàn tệ cơ mà!”

“Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao, có gì hay để khoe khoang chứ… Cái kia, sắp buổi trưa rồi, hai mẹ con tôi về nhà trước, chờ rảnh rỗi lại đến nhà máy của cậu tham quan.” Mẹ của Đường Nguyệt Liên cũng bị đả kích không nhẹ, cảm thấy vẫn nên hỏi thăm một chút rồi lại quyết định chuyện lớn cả đời con gái.

“Đừng đừng đừng, chờ ăn cơm xong rồi hẵng về, chúng ta đừng vì một chiếc xe rởm làm ảnh hưởng đến tâm tình, có lẽ chiếc xe kia là bạn của cậu ta mượn đến thì sao? Nếu như hai người muốn ngồi, ngày mai cháu vào trong thành thuê một chiếc?”

“…” Cho dù nói như thế nào, hai mẹ con này đều cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, nhất định phải về nhà. Haizzz, vốn là một lần xem mắt tốt đẹp, sao lại bị Trần Nhị Cẩu can thiệp chứ?

Lý Thanh Vân lên xe, bắt đầu chuyện trò với hai vị chuyên gia, nói là chuyên gia, thật ra đều là nhà thiết kế kiến trúc hơn ba mươi tuổi, một người am hiểu thiết kế kiến trúc, một người am hiểu quy hoạch thiết kế sân vườn.

Chờ khi xe chạy đến phía Nam Lý gia trại, Lý Thanh Vân kêu bọn họ tìm một chỗ dừng xe, chỉ vào một mảnh đất bên bờ hồ nhà mình nói: “Chính là nơi này, đất ở xung quanh lều cỏ tranh đều được, hai tầng một lửng hoặc ba tầng một lửng đều có thể, mọi người nhìn xem kết cấu địa chất, thích hợp loại nào thì em xây loại đó, về phương diện tiền bạc không cần quan tâm.”

Hai vị chuyên gia xuống xe, hít thở vài hơi không khí trong lành trước, sảng khoái tinh thần nói: “Nơi này tốt đấy, nếu như không phải xa thành phố, tôi đều muốn mua một miếng đất xây biệt thự ở đây.”

Trong hồ nước, nước xanh cỏ xanh, cá to sinh động, bởi vì Lý Thanh Vân đổ thêm vào trong đó nước suối không gian, chỉ một buổi sáng, cá trong này đều không yên tĩnh.

Hai ao cá nuôi lươn đã dọn dẹp xong, ba mẹ Lý Thanh Vân lại dùng nhánh cây quây một vòng, rong trong hồ càng phát triển, bởi vì hàm lượng nước suối bên trong rất cao.

“Hồ nước này và rừng trúc nhỏ đằng sau đều có thể sử dụng, kế núi gần sông, non xanh nước biếc, còn có nơi nào càng tốt hơn nơi đây? Trang hoàng về sau cũng có thể lựa chọn phong cách điền viên, phối hợp với phong cảnh bên ngoài.”

“Đường ven hồ phải xây dựng lại, có thể thêm một ít vật liệu gỗ, đặt ở trên mặt nước bờ hồ, bày ra một vài ghế nằm, bàn, dùng để nghỉ ngơi và thả câu. Nếu như xây dựng xong rồi, người trong thành không mỗi ngày đến đây mới là lạ! Nghe nói tiểu Viện Điều dưỡng Thang Sơn rất gần đây, nếu như để cho những cán bộ về hưu kỳ cựu biết vị trí này, chắc có thể sẽ chen vào chén canh nhỏ kinh doanh núi rừng.”

Lý Thanh Vân lại cười nói: “Ý tưởng của anh em đây thật động lòng, nhưng mà em không định mời người trong thành đến phá hư, đây là lãnh thổ tư nhân của em, cho dù tương lai định làm du lịch trang trại, hồ nước này của em cũng sẽ không mở ra.”

“Đáng tiếc, đáng tiếc…” Hai chuyên gia lắc đầu, dĩ nhiên, bọn họ cũng biết, người có thể xây được biệt thự, có lẽ thật sự không cần mấy đồng tiền tiêu vặt kia, vì thế không nói nhiều nữa, quan sát hoàn cảnh, kiểm tra địa chất.

Lý Thanh Vân thấy Hồ Đại Hải rảnh rỗi không có việc gì làm, nên dẫn hắn đến chỗ đất trồng rau nhìn xem, tiện thể hái một ít hoa quả rau dưa có thể ăn về.

Nước suối không gian được Lý Thanh Vân phun một đêm đã có hiệu quả, trong ruộng trồng rau dưa hôm nay xanh um lạ thường, kích thước rau quả rõ ràng lớn hơn một vòng.

Lý Thanh Vân đã gọi điện thoại về nhà, nói là có khách đến chơi, kêu ba mẹ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước, lại nhắc đến chuyện mình mang về hai con gà rừng, để cho mẹ lên thực đơn.

“Đù má, cà chua này ăn ngon! Thật thơm! Không hổ là đồ trồng trong vườn rau nhà nông.” Chỉ phun một chút nước suối không gian, hương vị đã tăng lên rất nhiều, Hồ Đại Hải kêu ầm ĩ lên, ăn thả ga, nếu như không phải Lý Thanh Vân nhắc nhở hắn đồ ăn ngon còn ở đằng sau, hắn có thể ăn đến nứt vỡ bụng.

Phần lớn rau xanh vẫn còn chưa thể thu hoạch, chỉ có một vài loại hiếm có trưởng thành sớm có thể sử dụng. Nếu như mỗi ngày đều dùng nước suối không gian, lại thêm vài ngày nữa, có thể đưa ra thị trường số lượng rất nhiều, chắc vừa vặn đuổi kịp người của hai nhà hàng lớn ở thành phố Vân Hoang đến chuyển rau.

Vào lúc này, hai chuyên gia đã hoàn thành xong quan sát đánh giá bước đầu, lại chụp vài tấm hình, nói là sau khi ăn xong thì lại thảo luận vấn đề chi tiết.

Đỗ xe Land Rover ở ngoài sân, Lý Thanh Vân mới vừa mang theo mọi người tiến vào trong sân, đã ngửi thấy mùi thơm kỳ dị.

“Thơm quá, dì nấu món gì vậy?” Hồ Đại Hải là đồ ăn hàng không hơn không kém, vừa ăn nhiều rau dưa mới mẻ như vậy, ngửi thấy mùi này, lại chảy nước miếng.

Ba mẹ Lý Thanh Vân chạy từ trong phòng bếp ra, đón khách, thuận miệng trả lời, nói là hầm canh rắn. Hai chuyên gia cũng ánh mắt sáng lên, món này là một loại món ăn đứng đầu ở nhà hàng lớn, rất đắt, không nghĩ đến ở tiểu viện nhà nông bình thường cũng có cơ hội được ăn.

Lý Thanh Vân kêu Hồ Đại Hải vào trong nhà ngồi, hắn giúp đỡ xử lý hai con gà rừng. Kim Tệ và Đồng Tệ mới chơi loạn ở bên ngoài về, trên người mang theo vết thương, không biết lại đi khiêu chiến chó lớn nhà ai nữa.

Nhìn thấy Lý Thanh Vân, lập tức hưng phấn ư ử kêu loạn lên, rung đùi đắc ý, giống như đang khoe khoang chiến tích của bản thân. Nhìn dáng vẻ đắc ý này của chúng nó, nhất định đã đánh thắng, bằng không đã có dáng vẻ ủ rũ.

“Rất tốt! Ban thưởng cho chúng mày một ít nội tạng!” Lý Thanh Vân nói xong, ném nội tạng vào trong chậu cơm chó, lại bỏ thêm một chút nước suối không gian, để hai nhóc con vùi đầu vào trong đó, vui vẻ ăn.