Chương 18: Sọt tre nặng

Cháo trong ống trúc không nhiều lắm, mỗi người uống hai ngụm cũng không thấm vào đâu, nhưng vẫn có thể lót dạ.

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Cố Vân Đông theo thường lệ ngồi ở một bên canh giữ.

Cửa thành quá nhiều người, nàng càng thêm không dám thiếu cảnh giác.

Ban đêm như cũ có ánh lửa bập bùng chiếu sáng, cũng có không ít âm thanh vụn vặt truyền đến, nơi xa càng loáng thoáng vang lên tiếng khóc thê lương.

Nơi này, mỗi ngày như cũ có người đói chết mệt chết, cũng có khi phát sinh ẩu đả.

Trách không được sẽ loạn, nếu những tri phủ quan viên bên trong thành còn không nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, không sớm hay muộn cũng đại loạn.

“Nha đầu?” Đang nghĩ ngợi, bên tai bỗng truyền đến thanh âm có chút quen thuộc.

Thần sắc Cố Vân Đông bỗng nhiên buộc chặt, liền thấy một thân ảnh bước đi khập khểnh đang tiến đến. Tới gần, mới thấy rõ là Vu lão lúc trước cùng mình nói chuyện.

Cố Vân Đông vội đứng lên, “Gia gia, người có việc?”

“Nha đầu.” Vu lão tới gần, mới hạ giọng, có chút vội vàng mở miệng, “Ngươi nếu có thể đi, liền chạy nhanh đi thôi. Đứa con cùng tôn tử của ta mới trở lại, vừa mang tin tức về, nói những người đó có khả năng sáng sớm mai sẽ động thủ. Cũng không biết sẽ làm ra tới sự tình gì, đến lúc đó ngươi mang theo đệ đệ muội muội đều sẽ trốn không thoát.”

Cố Vân Đông sửng sốt, nàng cảm giác khả năng hai ngày nay sẽ loạn, lại không nghĩ rằng tới nhanh như vậy.

“Vậy gia gia người đi đâu?”

Vu lão cười khổ, “Nhi tử ta nói, loại chuyện này chúng ta không tham gia, đến lúc đó trốn xa một chút, sau này, đi một bước tính một bước. Được rồi, nha đầu ngươi chạy nhanh đi, đừng trì hoãn.”

Cố Vân Đông gật đầu, ngồi xổm xuống đánh thức Dương thị.

Trực tiếp để Dương thị cõng Cố Vân Thư, chính mình cõng Cố Vân Khả.

Đồ vật của các nàng không nhiều lắm, trên cơ bản đều đặt ở trong sọt, đứng lên là có thể đi.

Cố Vân Đông còn phát hiện, cách đó không xa cũng có mấy hộ nhà lặng yên không tiếng động chuẩn bị rời đi, xem ra cũng là nghe được tin tức không muốn tham gia vào trận loạn này.

Dương thị còn có chút mơ mơ màng màng, nhưng nàng vẫn nghe lời, nữ nhi làm gì, nàng liền lập tức đuổi kịp.

Mấy người đến địa phương tạm nghỉ của Vu lão, Cố Vân Đông mới phát hiện nhi tử cùng tôn tử của hắn cũng đồng dạng gầy trơ xương. Hai người đối với các nàng còn tính là hữu hảo, hơi hơi gật đầu.

Cố Vân Đông cũng gật nhẹ đầu, chỉ là đi đến chỗ sọt tre của bọn họ dừng một chút, mới đi.

Vu lão đi theo vài bước: “Ở đây cách Vạn Khánh phủ cũng gần, các ngươi một đường cẩn thận.”

“Gia gia cũng bảo trọng.” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Trở về nhìn xem sọt tre.”

Cố Vân Đông động tác thực nhẹ, lại bước chân vội vàng.

Chỉ là nàng không có theo hướng Vu lão nói Vạn Khánh phủ mà đi, chờ đến thời điểm Vu lão không nhìn thấy, liền quay đầu đi đến phương hướng Tuyên Hòa phủ cách xa hơn một chút.

Bên này rối loạn, khẳng định rất nhiều người đều sẽ đến Vạn Khánh phủ, thậm chí hỗn loạn bên này có khả năng sẽ lan đến bên kia.

Trên tay nàng có lương thực, mặc kệ đi nơi nào cũng sẽ không đói chết ở trên đường. Vẫn là đi đến địa phương nào an toàn một chút, Tuyên Hòa phủ là lựa chọn tốt nhất trước mắt.

Vu lão vẫn luôn đợi đến khi không thấy thân ảnh của bọn họ mới xoay người trở về.

Đứa con của hắn lại đây đỡ hắn ngồi xuống, “Cả nhà kia chính là mấy người mà cha nói lúc trước? Thật đúng là nhìn không ra các nàng có năng lực chạy trốn đến nơi này.”

“Nha đầu kia rất tàn nhẫn, nhưng thật ra ta cũng rất bội phục nàng, giống như nương ngươi lúc còn trẻ.” Vu lão lau đôi mắt ha hả cười một tiếng. “Chúng ta cũng đi thôi, đi vào trong núi trốn một chút.”

“Được.” Vu đại bá để nhi tử đến đỡ lão cha, chính mình đem đồ vật bỏ vào sọt tre.

Lần đầu tiên cư nhiên không nâng lên nổi, Vu đại bá sửng sốt, “Kỳ quái, sao sọt tre lại nặng thế?”