Chương 7: Đều đáng chết

Cố Vân Đông đột nhiên mở bừng mắt, đi đến bên ngoài viện.

Mặt tường không cao lắm, góc tường vừa lúc có một cái chum tương, mặt trên còn có một ván gỗ.

Cố Vân Đông chậm rãi dẫm lên, lộ ra non nửa cái đầu nhìn về phía ngoài tường.

Liền thấy dưới ánh trăng có hai đại nam nhân, trong đó có một người đè thấp thanh âm nói: “Ngươi nhỏ giọng chút, đừng đánh thức bọn hắn.”

Một người khác xoa xoa chân, “Ta nào biết nơi này có tảng đá, không phải chỉ là không cẩn thận vướng một chút thôi sao?”

Cố Vân Đông hơi híp híp mắt, cục đá này là nàng đặt. Trừ bỏ nó, cạnh cửa còn có một cây gậy chắn ngang. Cũng may nàng có phòng bị, bằng không thật đúng là không thể nhanh như vậy nghe được động tĩnh.

Hai người này lén lút là muốn làm cái gì?

Nàng trong lòng cân nhắc, hai nam nhân kia vừa lúc nghiêng người, lộ ra chính diện khuôn mặt.

Cố Vân Đông sắc mặt đột nhiên biến đổi, nàng là kế thừa kí ức của nguyên chủ. Trong trí nhớ, buổi sáng vừa mới gặp qua hai khuôn mặt này.

Lúc ấy còn chưa cùng người Cố gia tách ra, trên đường đi Cố Đại Hà không cẩn thận đυ.ng vào bọn họ. Lúc ấy hai người ánh mắt hung ác, giống như lang sói thấy con mồi, khiến cho nhân tâm kinh sợ.

Cố Đại Hà lúng túng liên tục xin lỗi, hai người kia hung hăng đạp chân Cố Đại Hà rồi mới rời đi.

Chỉ là trước lúc rời đi, Cố Vân Đông rõ ràng thấy được từ trong mắt bọn họ không có ý tốt.

Cho nên, giờ phút này bọn họ xuất hiện ở chỗ này là để làm cái gì?

“Được, nhỏ tiếng chút, đừng động tay động chân.” giọng hai người nhỏ giọng nói chuyện nơi góc tường lần thứ hai vang lên.

“Biết biết, đi nhanh lên. Tưởng tượng đến hai tiểu oa nhi trắng trẻo mềm mại kia, ta đến nước miếng cũng chảy ra. Chúng ta vận khí thật không tồi, bọn họ có một người hôn mê, chúng ta chỉ cần đối phó kẻ còn lại, hai tiểu oa nhi kia chính là của chúng ta.”

“Ngươi chỉ biết ăn, lúc trước ta nói ngươi nghiên cứu địa hình đúng không? Có phải hay không ở nơi này?”

Hai người vừa nói, vừa đi về phía trước.

Cố Vân Đông sắc mặt đại biến, tay chân lạnh lẽo, thiếu chút nữa không khống chế được từ trên chum ngã xuống.

Ngắn ngủn hai câu nói, lại cho ra tin tức cực lớn.

Chuyện thời điểm loạn thế đổi con cho nhau ăn là đương nhiên có. Cố Vân Đông ở mạt thế hơn một năm, nàng thâm chí chính mắt gặp qua người như vậy. Trách không được hai người này đôi mắt đỏ au mang theo ác ý, trên người còn có một cỗ mùi vị tanh tưởi.

Thì ra là thế!! Hai người ngày rõ ràng đã nghiện rồi.

Cố Vân Đông ánh mắt dần dần trở nên lạnh băng tàn khốc, thậm chí còn mang theo một tia thị huyết.

Đối với nàng, mặc kệ đang ở hoàn cảnh gì, làm người đều có ít nhất một điểm mấu chốt. Nếu không thì so với bản năng sinh tồn của súc sinh cũng không bằng.

Mà này, chính là điểm mấu chốt của nàng.

Huống chi nghe được ý tứ trong lời nói của bọn hắn, đây là nhắm vào các nàng?

Bốn người, hai tiểu oa nhi, một người bị hôn mê, bọn họ chỉ cần đối phó Dương thị là đủ rồi.

Vậy càng không thể buông tha bọn họ.

Cố Vân Đông nhìn hai người kia đã muốn chạy đến một hộ nhà phía trước, lặng yên không tiếng động đi vào.

Nàng giật giật tay chân, tuy rằng sức lực đã chậm rãi trở lại, nhưng thân mình vẫn như cũ thực suy yếu. Muốn cận chiến xử lý hai người chính là tự dâng mình lên miệng cọp, đáng tiếc nàng ở mạt thế không có súng, nếu không ngắm bắn từ xa, có thể đánh rớt bọn họ dễ như trở bàn tay.

Ân?

Từ từ…

Không có súng, nhưng nàng có đem nỏ tới. Vẫn là lúc thu thập vật tư vô tình thu vào, chỉ là mũi tên không nhiều lắm, nàng rất ít dùng.

Cố Vân Đông đôi mắt nhiễm ý cười, từ trên mặt tường trèo xuống.

Nàng thực mau đi đến cách vách hộ kia, nhìn hai người kia đi vào, cửa cũng không đóng.

Cố Vân Đông hơi nghiêng người nhìn vào, liền thấy trong viện chỉ có một người, còn một người khác lại không thấy bóng dáng.

Thật tốt, từng bước từng bước đi tới.

Cố Vân Đông đem nỏ điều chỉnh tốt, nhắm ngay cổ hắn…