Chương 15

"Cháu tìm Nhị thúc để lấy một ít rượu trắng." Dương Như Hân nhìn về phía Phùng Thải Nga, lúc này lương thực quý giá, rượu trắng cũng là lương thực chế ra, thông thường rượu trắng hầu như đều bốn năm mươi văn một cân, Dương Bách Xuyên thích uống vài ngụm, nhưng mà cũng giới hạn ngày lễ ngày tết, bình thường, Dương An thị cũng sẽ không cho hắn tiền mua rượu, ngay cả lão đầu Dương Bồi Lễ cũng không thể uống. “Không có......”

“Nhị thẩm, ông bà đều ở nơi này, nếu không thì cháu vào phòng của thẩm tìm một chút?” Dương Như Hân hơi nhíu mày, “nếu là tìm được thẩm liền cho cháu nếu là tìm không thấy, tùy tiện để Nhị thẩm đánh chửi, được không?”

"Mày là một tiểu nữ tử, phòng thúc thẩm cũng dám tiến vào à?” Phùng Thải Nga không vui, “nương mày dạy như thế nào? Mày.....”

"Nhị thẩm, Nhị thúc mang rượu trở về, là có người nhìn thấy......” Dương Như Hân nở nụ cười, “chúng ta không có phân gia, thẩm đã cho ông uống qua chưa?”

Dương Bồi Lễ cùng Dương An thị đều cau mày nhìn về phía Phùng Thải Nga.

“Phụ thân mẫu thân, các người đừng nghe Đại Ny nói mò......” Phùng Thải Nga ngượng ngùng vội vàng cười cười, “đây không phải lần trước cha ta cho một vò rượu sao? Lúc đó thời điểm trở về các người đều không có nhà, kết quả là đặt ở trong phòng liền quên, nếu không phải là Đại Ny nói, thật đúng là không nhớ ra được......”

"Vậy là trong phòng Nhị thẩm có rượu ?” Dương Như Hân nở nụ cười.

“Mày muốn rượu làm cái gì?” Dương An thị mặc dù bất mãn đối với nhị nhi tức giấu rượu, nhưng mà lại càng bất mãn vẫn là đại phòng, “đồ đắt tiền như vậy, là đồ mà mày có thể muốn?”

“Cũng là bởi vì quý giá mới có tác dụng......” Dương Như Hân nhìn Dương An thị “nương cháu có thể sống hay không, đều là chén rượu này ......”

“Đã có rượu, liền đổ cho Đại Ny.....” Dương Bồi Lễ trầm giọng nói một câu, tiếp đó liếc mắt nhìn Dương An thị, “nhanh đi làm cơm, dưới ruộng vẫn còn có việc, buổi chiều đi là xong rồi......”

Phùng Thải Nga buồn muốn chết, nàng lại biết bản tính cha mẹ chồng bây giờ không có phân gia, nam nhân mình giấu rượu, không biết nên như thế nào, lại nói, mình cũng thật sự ẩn giấu vốn riêng, nếu như bị biết...... Đều do Đại Ny, đồ đê tiện này...... Chẳng qua trước mắt, nàng còn phải phải nghĩ thế nào dỗ tốt bà mẹ chồng mới được.....

Dương Như Hân cũng không suy nghĩ nhiều, cho nên, chờ Phùng Thải Nga đổ nửa bát cho nàng, nàng bưng ra khỏi phòng chính, ra cửa sau, nhếch miệng lên một nụ cười quỷ dị, cái nhà này tất cả tiền là Dương An thị quản trong tay , mà Dương An thị người này lại là người keo kiệt, đối với tiền đem so với mệnh còn nặng hơn, một người có sự khống chế rất mạnh, lại bất công nhị nhi tử, phía dưới không ai muốn ngỗ nghịch, cho nên, nếu như biết con dâu vụиɠ ŧяộʍ vốn riêng, đây là khıêυ khí©h quyền uy của nàng ta.

Huống chi trong lòng Dương An thị cùng Dương lão đầu, quý giá nhất chỉ sợ không phải nhị phòng, mà là tiểu khuê nữ của bọn họ, chính là cái tiểu cô kia, vì không để nữ nhi làm việc, Dương An thị thế nhưng đã sớm liền xua đuổi nữ nhi đi, để nàng ở trên trấn trên đến nhà tỷ tỷ đi chơi.

Dương Như Hân liếc mắt nhìn bát rượu trong tay, mặc dù sự tình cần rượu lần này không có sao, nhưng mà ít nhất ở giữa hai người mẹ chồng nàng dâu chôn xuống hạt giống hoài nghi , tương lai có cơ hội nàng liền để cái kia hạt giống hoài nghi kia nảy mầm nở hoa......

Mà Dương Như Hân vừa đi sau đó, Dương An thị quả nhiên mắng Phùng Thải Nga một trận, nhân tiện còn tịch thu cái bình rượu.

Mà Dương Nhị Ny nhìn xem Dương Như Hân thật sự bưng rượu trở về, không khỏi nhíu mày một cái, đại tỷ thật sự không giống, không phải là lỗi của nàng, mà là cảm giác......