Chương 19

“Ngày mai muội tới hỗ trợ, thuận tiện mang thuốc tới......” Lý Gia Diễm xua tay, “các tỷ đều không bôi qua thuốc, sẽ không biết cách làm, ngược lại muội cũng không có việc gì......” “Vậy làm phiền Gia Diễm muội muội......” Dương Như Hân nở nụ cười.

“Khách khí......” Lý Gia Diễm lại ngạo kiều khoát xua tay, “muội nói với tỷ, thuốc này là cha muội tự mình phối thuốc trị thương...... Lần trước còn la nhà ta bị thương ở chân, chảy thật là nhiều máu, bôi hai lần liền tốt, sẹo đều không

lưu lại đâu.”

Dương Như Hân khóe miệng co quắp một chút, trong lòng tự nhủ cô nương, con la có thể so cùng với người sao? Bất quá nàng lại không phản bác, ngược lại dùng sức gật gật đầu.

"Vậy cũng được.” Lý Nghĩa cười gật đầu, “Gia Diễm thuở nhỏ đi theo thúc làm trợ thủ, cũng coi như là nửa đại phu.” Tiếp đó liếc mắt nhìn Dương Như Hân, “Đại Ny, tới, Lý thúc chẩn mạch cho.”

Dương Như Hân không có cự tuyệt, khôn khéo đi qua đưa cổ tay phải ra.

Lý Nghĩa đem ngón tay đặt lên rồi nhắm mắt một hồi, lại mở mắt ra, nhưng lại mang theo một tia không thể tưởng tượng nổi: “không nghĩ tới, thân thể của cháu khôi phục tốt như vậy.”

Dương Như Hân hơi nhíu mày: “Lý thúc, ý tứ của thúc, cháu không sao phải không?”

“Lúc trước thúc còn lo lắng ngươi ngã đầu, nói không chừng sẽ có di chứng, hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần lo lắng.” Lý Nghĩa nở nụ cười, “ nhìn mạch tượng, một chút vấn đề cũng mất, lẽ ra còn muốn để cho cháu uống hai ngày thuốc, như thế xem ra, thuốc cũng không cần uống."

“Có lẽ là lão thiên gia cảm thấy chúng ta đáng thương, liền để cho cháu nhanh chóng khá hơn, bằng không......” Dương Như Hân liếc mắt nhìn Từ Tuệ đang hôn mê, “cái này thân thể nhỏ yếu, nhưng làm sao đây."

"Nói cũng đúng.” Lý Nghĩa thở dài, “về sau có chuyện gì, cứ tới tìm Lý thúc.”

“Cảm tạ Lý thúc.” Dương Như Hân chân thành nói lời cảm tạ, tiếp đó từ tay Tam Ny tiếp nhận tiền, “Lý thúc, đây là tiền xem bệnh......”

“Quên đi......” Lý nghĩa khoát tay.

"Sao có thể quên đi được ạ?" Dương Như Hân đi qua đem tiền bỏ vào trong rương của Lý Nghĩa, “thúc thu phí ít thì ít, nếu là cho không, trong lòng cháu bất an, hơn nữa đây là ông cháu lên tiếng, bà mới lấy ra phí, mà tiền cháu xem bệnh chỉ có thể thiếu trước , bất quá chờ tương lai cháu kiếm tiền, nhất định cảm tạ Lý thúc gấp bội".

“Nha đầu này......” Lý Nghĩa nhịn cười không được, nhưng cũng không có cự tuyệt nữa, “cái kia, Lý thúc liền đợi đến lúc cảm tạ gấp bội..... Bất quá, nương ngươi đêm nay có thể sẽ nhiều lần nóng rần lên, đến lúc đó dùng rượu tiếp tục xoa tay, bàn chân cùng dưới nách là được.....”

Dương Như Hân lần nữa gật đầu.

Lý Gia Diễm lại cúi đầu bĩu môi khinh thường, trong lòng tự nhủ Dương gia này nữ hài đều thích khoác lác, một người nói không thích ăn đường, một người nói phải cảm tạ gấp bội, tình huống này, phải đợi tới khi nào? Nhưng là bởi vì từ nhỏ đã dạy không thể tùy tiện nói lung tung, cho nên trong lòng cũng kinh thường một chút, cũng không có lên tiếng.

Đợi đến khi cha con Lý Nghĩa đi, bọn Dương Như Hân chung quy là yên tâm, cũng coi như là nhàn rỗi, mà bụng cũng bắt đầu lộc cộc kêu lên.

Dương Như Hân nhíu mày lại, trông thấy mấy cái bánh bao nhỏ đều dùng sức cúi đầu, lập tức thở dài: “đói bụng?”

"Không...... Không đói bụng......” Nhị Ny vội vàng lắc đầu.

Dương Như Phong liếʍ một chút môi: “đệ uống nước liền tốt......” Tiếp đó liền muốn đi ra ngoài.

“Trở về.” Dương Như Hân không rõ sao lại có chút nổi giận, “đói bụng chính là đói bụng, bụng kêu đều ùng ục, còn nói không đói bụng?”