Chương 25

“Như thế nào? Cảm thấy âm thanh không tệ?” Dương Đại Ny nở nụ cười, “cho nên liền nhớ kỹ?” Cố Thanh Hằng không hiểu sao bỗng thấy mặt mình nóng lên, không phải nói Dương Đại Ny nhà Dương gia là cái cọc gỗ sao, sao hắn lại có cảm giác bị trêu chọc.

Dương Như Hân lại nở nụ cười ha ha: “ngươi lại còn đỏ mặt".

Cố Thanh Hằng xây sẩm mặt lại: “ta rất ít đi ra ngoài, lần trước trùng hợp nghe thấy cô nương cùng người khác nói chuyện, âm thanh cô nương đúng thật rất trong trẻo".

Dương Như Hân lập tức chột dạ, có thể để cho Dương Đại Ny này mở miệng ở trên đường, chỉ có một người, đó chính là Quan Thanh Thư , không khỏi cười hắc hắc: “trước đó không hiểu chuyện......”

Cố Thanh Hằng gật gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.

“Cái kia...... Ở đây rất nắng, ngươi đã không muốn chết, vậy ta đưa ngươi trở về?” Dương Như Hân không muốn nói chuyện trước kia, vội vàng dời chủ đề.

“Làm phiền.” Cố Thanh Hằng gật đầu, kỳ thực hắn ngồi dưới đất cũng không thoải mái, mặc dù chân không có tri giác, nhưng mà cái mông lại bị những hòn đá nhỏ kia đâm vào hơi cấn cấn.

“Đại ca......” Nhưng vào lúc này, nghe thấy có tiếng người đang gọi, âm thanh rất lo lắng.

“Hẳn là tìm ngươi.” Dương Như Hân liếc mắt nhìn Cố Thanh Hằng.

“Đúng vậy......” Cố Thanh Hằng gật đầu, đang còn muốn nói gì đó, bây giờ đều nuốt trở về.

"Ngươi xem, còn có nhiều như vậy quan tâm như vậy, ngươi nói vừa rồi nếu chết, bọn họ hẳn là rất thương tâm?” Dương Như Hân hơi thở dài.

"Đích thật là ta sai.” Cố Thanh Hằng thở dài một tiếng, “hôm nay còn muốn đa tạ Đại Ny cô nương chỉ điểm......” Kể từ khi chính mình gặp chuyện, nhũ mẫu cùng huynh đệ cũng là liều mạng che chở mình chu toàn, còn có những người thị vệ vì để mình có thể trốn ra đã hy sinh ..... Hắn bỗng nhiên đã cảm thấy chính mình thật ích kỷ.

"Không cần cảm ơn". Dương Như Hân xua tay nói.

Cố Ngôn rất nhanh liền chạy tới: “đại ca, huynh như thế nào lại ngồi dưới đất?” Nói xong liền đem đối phương ôm đặt ở trên xe lăn, trên dưới kiểm tra một chút, “có bị thương hay không?”

Cố Thanh Hằng lắc đầu.

Cố Ngôn đi mấy bước nhảy tới chặn Dương Đại Ny: “là ngươi đυ.ng ngã đại ca ta ? Đυ.ng vào liền muốn đi?”

"Ta? Đυ.ng vào” Dương Như Hân nhíu mày, giơ nón tay chỉ cái mũi của mình, gương mặt không thể tin nổi, "con mắt nào trông thấy là ta đυ.ng?”

“Không phải ngươi thì là ai? Ở đây chỉ có ngươi.....”

“Ngươi không phải là người à? Hắn không phải là người à?” Dương Như Hân cắt ngang.

“Ngươi......”

Cố Thanh Hằng vội vàng mở miệng: “A Ngôn, là huynh chính mình ngã xuống, là Đại Ny cô nương đem huynh đỡ lên......”

Dương Như Hân lúc này mới cười hài lòng, người này coi như chính trực, lập tức trừng mắt nhìn Cố Ngôn: “có nghe thấy không? Về sau không hiểu rõ chân tướng cũng đừng nói lung tung.”

Cố Ngôn lúc trước đã gặp qua Dương Đại Ny, gặp qua nàng quấn lấy tiểu tử Quan gia, trong thôn cũng nghe qua rất nhiều lời nói bóng nói gió, cho nên, ấn tượng cũng không tốt, lập tức bĩu môi: “đại ca ta là người tốt, nói không chừng là đang bảo vệ ngươi đây?”

“Ta nói ngươi muốn gây chuyện đúng không?” Dương Như Hân nghe xong không vui, “ta trước đó cũng không nhận ra các ngươi, cần phải hắn nói tốt sao? Thật là coi như bị chó cắn.” Tiếp đó trừng mắt nhìn Cố Thanh Hằng, “còn có ngươi, về sau ngã xa một chút, miễn cho người ta nói không tốt......” Nói xong xoay người rời đi.