Chương 49

Cố Ngôn không nói, hắn cũng biết, đại thiếu gia muốn khôi phục thân phận, so với lên trời còn khó hơn, thậm chí nói không chừng lú đầu ra một cái, ngay cả mạng sống cũng không còn, cho nên, đại thiếu gia chỉ có thể ở đây làm hán tử trong núi, chỉ là, hắn cảm thấy Dương Đại Ny thô lỗ xấu xí kia không xứng với đại thiếu gia. “Nhóm lửa đi.” Phùng thị không nói gì nữa, ngược lại, từ bên cạnh trong giỏ trúc lấy ra 4 quả trứng gà cùng nấu một chỗ, “nhà nàng có mấy em trai em gái, hai quả trứng gà làm sao mà đủ?”

"Vậy cũng không cần cho nhiều như thế? Cố Ngôn không vui "trứng kia là cho đại ca bồi bổ thân thể." Mặc dù trước đây khi bọn hắn trốn ra, mang theo một ít bạc, nhưng mà mấy năm nay cũng tiêu xài, không còn lại bao nhiêu, chỉ coi như là tốt hơn nhà bình thường một chút, nhưng mà miệng ăn núi lở, bọn họ cũng không có ruộng, chỉ có thể dựa vào hắn đi vào núi săn, còn nương hắn thì thêu thùa, kỳ thực cũng hơi gian nan.

"Dương cô nương cứu được đại thiếu gia, cho bốn quả trứng gà mà thôi, chúng ta không thể quá hẹp hòi." Phùng thị nở nụ cười, đem rửa qua trứng gà rồi cho vào nồi "nương gần đây đang thêu thùa giá tiền lại cao lên, nên không thiếu mấy quả trứng gà của đại thiếu gia."

Cố Ngôn không nói, cắm đầu nhóm lửa.

Trong viện.

"Như này, ta thấy hơi xấu hổ." Dương Như Hân nhìn ánh đèn phòng bếp sáng lên, cười hắc hắc hai tiếng, sau đó lắc đầu để lắc những giọt nước trên mặt.

"Cái này có là gì đâu?" Cố Thanh Hằng cũng cười "so vơi việc cô nương giúp ta lấy lại dũng khí, thì không đáng gì....." Cố Thanh Hằng lấy khăn tay từ trong áo ra "lau đi."

"Không cần." Dương Như Hân xua tay, nàng cũng nhiều ngày chưa tắm, chính mình cũng ngại bẩn, vừa rồi rửa mặt cũng không dùng xà bông thơm, đoán chừng cũng không sạch sẽ, nhìn cái khăn kia lại màu trắng, làm sao nàng lại không có ý tứ.

"Một cái khăn mà thôi, bẩn thì giặt lại." Cố Thanh Hằng lại kiên trì đưa tay ra.

"Vậy ta cũng không khách sáo sáo nữa." Dương Như Hân thấy không thể từ chối, vội vàng nhận lấy, đang nghĩ có nên làm một cái khăn rồi bỏ vào không gian không, nhưng mà thời điểm lấy khăn từ trên mặt xuống, khuôn mặt đã đỏ ửng, khăn trắng đều đã bẩn thỉu, cũng không có trả lại "chờ giặt xong rồi ta trả lại....."

"Không cần phải khách khí." Cố Thanh Hằng nở nụ cười, cũng không kiên trì lấy lại "còn có, ta tên là Cố Thanh Hằng về sau có thể gọi thẳng tên cũng được"

Dương Như Hân sửng sốt một chút.

"Về sau có thể gọi tên hoặc Thanh Hằng ca ca đều được...." Cố Thanh Hằng kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

"À." Dương Như Hân lúc này mới phản ứng lại, mình thấy hắn hai lần cũng đều gọi mắt mù què chân, xưng hô này đích thực không tốt, lập tức gật đầu, “vậy ta về sau đều gọi Cố Thanh Hằng.” Ca ca cái gì, nàng là người tuổi tác đã cao, gọi lên chính mình cũng nổi da gà.

Cố Thanh Hằng trong lòng có chút thất vọng, hắn kỳ thực càng hi vọng nàng có thể gọi thân mật hơn, ví dụ như bỏ đi dòng họ, gọi hắn là Thanh Hằng.

"Đúng, ta đại danh gọi là Dương Như Hân, chính là vui vẻ phồn vinh hân, ngươi về sau cũng đừng kêu Đại Ny Đại Ny, không dễ nghe.” Dương Như Hân nghĩ có qua có lại, hơn nữa, nàng nghe xưng hô Đại Ny thực tình khó chịu, dù sao nàng không phải Dương Đại Ny chân chính.