Chương 6

"Phụ thân" Dương Như Hân bỗng nhiên linh động một cái, gân giọng gào lên, "vợ của ngươi cùng khuê nữ đều sắp bị đánh chết, con của người tiểu Phong sẽ trở thành cô nhi không cha không mẹ, tương lai tìm không thấy nàng dâu, ai sẽ kéo dài hương hoả cho người, người liền trở thành người tuyệt hậu, phụ thân, bằng không người liền mang bọn con đi...." Dương Như Hân hét to đi ra, trong viện nháy mắt an tĩnh.

Phùng Thải Nga đang ở trên khung cửa cắn hạt dưa xem náo nhiệt thậm chí bị doạ sợ, hạt dưa không kịp nhổ ra bị kẹt trong cổ họng, lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, dùng sức ho khan mấy tiếng lúc này mới nhổ ra được, sau đó hoảng sợ nhìn Dương Đại Ny trên sân.

Tay Dương An thị đang cầm sợi dây đằng run lên một cái, sau đó trực tiếp dừng lại.

Đôi mắt của Từ Tuệ sáng lên: " Đại Ny...... con đã tỉnh?"

Dương Như Hân không chỉ khóc thét, còn tiến lên ôm lấy Dương An thị, giơ cái tay bị sợi dây đằng quất: “phụ thân, người nhìn xem, người không còn, vợ của người cùng bọn nhỏ cũng sống không được...... Sớm biết như này, người cho một bao thuốc chuột độc chết chúng ta lại đi.....”

Dương An thị càng phát hỏa, đây là đang uy hϊếp nàng? Thế nhưng, ngay tại thời điểm nàng vừa định nổi bão, lại phát hiện cánh tay giống như bị tê, trong lòng nhất thời cả kinh.

Dương Như Hân ở thời điểm người khác không nhìn thấy, chỗ ngón tay hung hăng bấm vào huyệt Khúc Trì của Dương An thị: “phụ thân, chữ hiếu lớn hơn trời, bà nội nói muốn đánh chết chúng ta, vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết, người chờ chúng ta, chúng ta liền đi tìm người, tốt xấu trên hoàng tuyền cũng có thể làm bạn ....”

Dương An thị muốn hất Dương Như Hân ra, thế nhưng như thế nào cũng không dùng được khí lực, thậm chí nhẹ buông tay, cái sợi đằng "xoạch" liền rơi trên mặt đất, cảm thấy trong lòng run rẩy, lập tức sắc mặt có chút trắng bệch......

Từ Tuệ cũng bị động tác của khuê nữ doạ sợ, ôm bọn nhỏ nửa ngày cũng không biết phải làm sao.

"Phụ thân", bỗng nhiên tiểu nữ hài ở bên cạnh Từ Tuệ cũng kêu cùng Dương Như Hân "phụ thân, người chờ chúng ta một chút."

Dương Như Hân nhịn không được kinh ngạc, trong lòng tự nhủ tiểu tam muội rất thông minh.

Dương Tam Ny vừa khóc, Nhị Ny cùng bốn bé gái cũng khóc theo, trong phòng Dương Như Phong cũng xông lại ôm nương bắt đầu khóc lên......

Mà Từ Tuệ đang ẩn nhẫn, nước mắt trong nháy mắt vỡ ra, bỗng nhiên hô lớn một tiếng: “phụ thân bọn nhỏ..... Ngươi chờ ta......” Tiếp đó, hai mắt khẽ đảo, liền chạy quay hướng ngược lại.

"Nương, người muốn cùng cha đi, cũng mang theo chúng con.....” Dương Như Hân vội vàng buông lỏng Dương An thị ra, chạy tới đỡ Từ Tuệ, nếu té xuống cũng quá sức chịu đựng.

Mấy đứa nhỏ cũng sợ hết hồn vội vàng giúp Dương Như Hân đỡ Từ Tuệ.

Dương Như Hân âm thầm xem mạch đập, phát hiện mạch vẫn đập, lúc này mới yên tâm, vội vàng đỡ nằm ngang trên mặt đất, vẫn như cũ khóc lớn: “nương, oan có đầu nợ có chủ, những năm này người chịu khổ, lần này người biến thành quỷ sau đó, sẽ không sợ nữa, đừng quên buổi tối trở về thăm hỏi bà nội cùng Nhị thẩm...”

Dương An thị cũng cảm giác phía sau sống lưng lạnh, nhất là nhìn về phía Từ Tuệ, phát hiện mặt của nàng trắng bạch khϊếp người, liền gào to chạy trở về gian phòng bên trong.

Mà Phùng Thải Nga so với mẹ chồng tốc độ còn nhanh, đã sớm lùi về trong phòng đóng cửa lại.