Chương 23-2: Hại người chung quy thành hại mình (2)

Thẩm Trang thị lần đầu tiên thấy Lưu thị tức giận, đều bị dọa choáng váng, còn tưởng rằng nàng định lấy đòn gánh đánh mình. Thấy nàng chỉ bẻ gãy ném trên mặt đất, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghĩ lời Hiểu Nhi nói, giỏi lắm Lý thị, dám giấu nhiều tiền riêng như vậy! Lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

“Được lắm, Lý thị, ngươi chẳng những bán cháu gái, còn giấu nhiều tiền riêng như vậy, cả ngày ăn thì nhiều nhất, làm thì ít nhất, mụ đàn bà lòng dạ đen tối, ngươi tính toán ta nhiều như vậy, ác như vậy, ngươi nếu có nhiều bạc như vậy, vậy thì ngươi bồi thường đi, đừng nghĩ ta sẽ ra một xu!” Nói xong lấy lại hai mươi lượng vừa mang ra, động tác này bà muốn làm đã lâu, hiện tại rốt cuộc có cớ để làm.

Lý thị hối hận đến xanh ruột, Thẩm Thừa Tông thấy bà vợ mình náo loạn nửa ngày còn phải bồi thường thêm càng nhiều bạc liền nóng nảy: “Cha mẹ, hai người không thể bỏ mặc sống chết của con trai và cháu trai được, nhiều bạc như vậy, chúng con lấy đâu ra, con không muốn sống nữa!”

“Ngươi không cần gọi ta là nương, ta làm sao có thể sinh được đứa con bất hiếu, không lương tâm như ngươi được, ngươi không trả, chẳng lẽ muốn ta trả? Chúng ta đã phân gia, các ngươi gây họa thì tự đi mà giải quyết, đừng làm phiền ta.” Thẩm Trang nghe thấy càng tức giận.

“Nếu không có bạc bồi thường, ta liền mang Thẩm Bối Nhi trở về làm nha hoàn! Bằng không ta chỉ có cách báo quan.” Hồ quản gia thấy náo loạn nửa ngày, bạc lấy ra càng ngày càng ít, mất kiên nhẫn nói.

Thẩm Bối Nhi khóc lóc ôm chặt Lý thị: “Nương, con không muốn đi làm hoa nương.”

Hồ phủ này mua nha hoàn thực chất là tìm hoa nương từ trước đến nay đều là lén lút làm, còn không có người dám nói trước mặt, hiện tại bị người ta nhắc tới, Hồ quản gia nổi giận: “Phải đưa bạc nhanh lên, nếu không thì đi gặp quan, một trăm lượng, một văn cũng không thể thiếu!”

Lý thị hoảng sợ khóc: “Nhưng ta thật sự không có nhiều tiền như vậy!”

Thẩm Thừa Tông nhớ tới mình đã nắm được nhược điểm của đại ca, muốn đòi bạc hắn nhất định sẽ đưa, liền nói: “Hồ quản gia, đại ca ta ở trấn trên mở tiệm tạp hóa, ở đó khẳng định có một trăm lượng, ta đưa ngươi đi lấy.”

“Thẩm Thừa Tông, ngươi dám, nếu ngươi dám đi đòi bạc đại ca ngươi, hôm nay ta sẽ đánh gãy chân của ngươi! Đại ca ngươi cũng không có nhiều bạc như vậy.” Thẩm lão gia nghe xong nổi giận. Đứa con trai nghịch tử, còn dám tới làm phiền con trai cả của ông, bây giờ Văn Nhi đang trong giai đoạn quan trọng.

“Cha, con biết một bí mật của đại ca, con đi hỏi đại ca, chắc chắn sẽ có bạc cho con.” Thẩm Thừa Tông cứng đầu nói.

“Không cần làm phiền đại ca ngươi, nếu việc này nương của ngươi cũng tham gia, tiền này ngươi ra một nửa, nương của ngươi ra một nửa.” Thẩm lão gia nhắm mắt, đứa con trai bất hiếu, vô phương cứu chữa!

“Lão bà, lấy năm mươi lượng ra đây, không đủ thì lấy của hồi môn của Ngọc Châu! Về sau lại thêm cho Ngọc Châu là được.”

Thẩm Trang thị nghe xong hung hăng liếc hai phu thê Thẩm Thừa Tông, nhưng nghe giọng điệu của ông chồng lại không dám không đi lấy, khi mà Thẩm lão gia dùng giọng điệu này nói chuyện, thì mọi chuyện không thể thay đổi.

“Còn lại năm mươi lượng, các ngươi cũng đủ trả, lại nhiều hơn nữa ta và nương của ngươi cũng không có.” Thẩm lão gia xoay người hữu khí vô lực nói với Thẩm Thừa Tông. Hắn thật sự thất vọng.

Hiểu Nhi nghe xong Thẩm Thừa Tông nói đầu óc chuyển động rất nhanh, đến tột cùng là bí mật gì? Thẩm lão gia và Thẩm Trang thị cũng biết? Bằng không bọn họ không có biểu hiện như vậy.

Nàng lại nhìn sang Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị, hai người mặt đều mờ mịt, đây là không biết. Lại nhìn sang vợ chồng Thẩm Thừa Tổ cũng như vậy, xem ra đều không biết, chẳng lẽ là chuyện của nhà mình?

Sau khi Lý thị lấy ra năm mươi lượng mọi chuyện đều được giải quyết, di chứng để lại là Lý thị nhìn nhà Hiểu Nhi đều thấy chán ghét, càng làm Thẩm Trang thị và Thẩm Ngọc Châu ghi hận, đến nỗi sau một thời gian dài, Thẩm Trang thị mỗi khi có việc đều sai sử một nhà nhị phòng, làm cho người nhị phòng, khổ không sao tả siết. Không thể không nói, lần này Lý thị mất cả chì lẫn chài.