Chương 1: Cút Cho Lão Nương

Cơ thể truyền đến cơn đau nhức dữ dội, như thể bị ai đó bẻ gãy xương rồi lắp ráp lại. Ngay cả hít thở cũng đau.

"Ưm!"

Vân Chước từ từ mở mắt ra. Cô thực sự đau.

Vân Chước muốn động đậy thân thể, nhưng lại kêu lên đau đớn:

"Hít! "

Sau cơn đau, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Căn phòng tối đen, mang một chút mùi ẩm mốc, đây là chỗ nào...

Cánh cửa kẽo kẹt bị đẩy ra "Ta nói rồi em dâu ba, ngươi quá ngu dốt sao lại cứng đầu với mẹ. Mẹ bảo ngươi lấy khóa vàng ra, bán cho lục đệ đi thi, ngươi cứ cầm lấy là được, cũng không phải chịu tội như thế! "

Nghe vậy, Vân Chước cố chịu đựng cơn đau châm rãi ngồi dậy, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt trong đầu lập tức hiện lên thân phận của nàng.

Chị dâu cả Lam thị của Mục Thời Nghi.

"Tại sao chị không lấy chiếc kẹp tóc bạc và hoa tai trên đầu ra?" Vân Chước lạnh lùng nói.

Lam thị sững sờ. Đây là lời nói của con người sao?

"Mày, mày nói cái gì?" Ả không thể tin Vân Chước có thể nói những lời này.

"Cái vòng tay của chị cũng được lắm đấy..."

Lam thị không nghe được nữa, lớn tiếng quát mắng:



"Vân thị, ngươi điên rồi!"

"Chuyện mình không muốn làm thì đừng bắt người khác phải làm, chị nghĩ chị là ai mà ở đây dạy tôi phải làm thế nào, cút ra ngoài cho lão nương!" Vân Chước giận dữ quát lên.

"......"

Lúc này Lam thị thật sự sững sờ. Sau khi tỉnh táo lại, cô hoảng hốt nói: "Mày chờ đó, tao sẽ gọi mẹ đến trừng trị mày!"

Nói xong, người đàn bà đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Vân Chước đầu đau như búa bổ. Những ký ức không thuộc về cô tràn ngập trong đầu. Chủ của thân thể này là Vân Chước, con gái nhà thợ săn trên núi nhặt về nuôi, sau kết hôn với Mục Thời Nghi ở làng đại Mục, huyện Lâm Tiên. Mục Thời Nghi có một chức quan ở nha môn, ba năm trước đã đến biên giới nhập ngũ, mới đầu còn có một chút tin tức gửi về, về sau lại không có tin tức gì cả.

Nguyên chủ chỉ sinh được một cô con gái, ở Mục gia càng ngày càng khó khăn.

Lần này, lão lục muốn tham gia kỳ thi Tú tài, mẹ chồng là người quản lý tiền bạc nói rằng trong nhà không có tiền, vì vậy bà buộc cô phải giao chiếc khóa vàng có giá trị duy nhất trong của hồi môn của mình ra.

Nguyên chủ là quả hồng mềm, ai cũng có thể bóp, chiếc vòng tay hồi môn trước đó của nàng cùng với đồ trang sức Mục Thời Nghi mua cho đều bị lấy đi mà không dám nói gì. Nhưng lần này nàng cắn chết không buông nên bị mẹ chồng đánh cho một trận rất nặng sau đó bà ta nghẹn một bụng tức giận dừng lại.

Sau đó thì cô xuyên qua đây.

Vân Chước chớp chớp mắt. Cô xuyên không rồi sao?

Cô chỉ mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi một chút tại sao cô lại đến đây? Tiền bạc cô tích góp bây giờ cũng không còn?

Nhưng khoan nghĩ về vấn đề này. Cô vừa mới nói những lời cay nghiệt, chẳng mấy chốc lão phu nhân sẽ đến, cô phải chuẩn bị tinh thần để chiến đấu với lão phu nhân. Lần này chúng ta phải thắng, phải thắng thật đẹp, nhất định phải hoàn toàn khống chế lão già ngoan cố này, như vậy mới có khả năng sống tiếp.

Cửa lại bị đẩy ra, cô bé gầy gò loạng choạng đi đến bên cạnh giường đất và khẽ goi:



"Mẹ!"

Giọng đứa bé nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc. Đây là con gái của nguyên chủ và Mục Thời Nghi, Mục Sính Đình, năm nay mới ba tuổi.

Vân Chước nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu đáng thương hề hề nhìn cô .

Nếu nói Vân Chước có luyến tiếc gì, thì đó chính là cô chưa thể có con, lúc này có một cô gái nhỏ đến gần cô, nhìn cô với đôi mắt to ngấn nước. Trái tim cô mềm nhũn.

"Mẹ, người đưa đồ cho bà nội đi, đưa rồi bà nội sẽ không đánh mẹ nữa..."

Vân Chước lập tức bật cười châm biếm.

Chẳng lẽ nhà họ Mục này thật sự nghèo đói đến mức không mở nổi nồi à? Cô không nghĩ như vậy. Bởi vì cô ấy dễ bắt nạt thôi.

Cô cúi đầu hỏi sính Đình: "Đói bụng rồi à? "

Tiểu nha đầu chỉ mới ba tuổi, cũng ít nhiều nghe hiểu một chút , vì vậy gật đầu rồi nhanh chóng lắc đầu. Vân Chước duỗi tay ra ôm nó thật chặt,

"Sau này mẹ sẽ không để con đói nữa!"

"Dạ!" Sính Đình ngoan ngoãn gật đầu.

Vân Chước ôm lấy Sính Đình, nhắm mắt sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, đồng thời cũng nhìn lướt quá những người trong nhà họ Mục, để không bị lộ khi nhìn thấy người mình không quen biết.

Vân Chước biết người xưa mê tín, cô bây giờ là một cái nữ nhân có một đứa con, nếu hôm nay nhượng bộ, tương lai sợ rằng so với heo chó không bằng...

Trận này bắt buộc phải đánh.