Chương 15

"Được rồi, việc này coi như xong!"

Nếu đã muốn đi cùng, Vân Chước cũng không nói thêm nữa, không hề do dự quyết định. Lập tức nhờ người thu dọn đồ, cô ôm Sính Đình trên tay rồi rời đi ngay lập tức.

Cô còn quay sang hỏi Mục Thời Nghi, " Huynh còn có thể chịu đựng được chứ?"

"Được!"

Mục Thời Nghi ngồi trên xe lăn và nhẹ nhàng nói.

Thực ra hắn đang đau đớn. Mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái mét.

Vân Chước nhìn thấy nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy. Cô thờ ơ như không quan tâm hắn sống hay chết. Sính Đình cũng làm như vậy, chỉ đi theo Vân Chước và phớt lờ mọi chuyện.

Vân Chước không có nhiều đồ đạc, chỉ có vài thứ cô mới mua bằng của hồi môn nên phải mang theo bên mình. Lúc Mục Thời Nghi được đẩy tới sân trước, Mục Vượng Tài mới chậm rãi tiến lên,

“ Lão tam, con…” Mục Thời Nghi ngước mắt lên nhìn lão phụ thân của mình. Không trả lời ông.

"Đi nào!"

Vân Chước thậm chí không thèm liếc nhìn lão già Mục Vượng Thái, sợ làm bẩn mắt mình.



"Tam đệ!"

"Tam ca..."

Mục Thời Nghi vẫn chỉ thản nhiên nhìn họ và không nói gì. Hắn rất thất vọng về họ.

Khi rời đi, ngoài cha mẹ, hắn còn nhờ huynh đệ chăm sóc Vân Chước nhiều hơn. Ơn chăm sóc, hắn ghi nhớ khắc sâu trong lòng, đợi ngày về sẽ báo đáp.

Kết quả thật tốt, họ hợp sức bắt nạt mẹ con Vân Chước .

Rất tốt, rất tốt...

Hắn ta tràn đầy tin tưởng một cách vô ích, hắn không ngờ bọn họ là hổ báo sài lang.

Ly khai Mục gia, Vân Chước sẽ có cuộc sống tự do và dễ dàng hơn Mục Thời Nghi cũng bất chấp tất cả.

Hắn được đẩy đến nhà tộc trưởng, thu hút rất nhiều người trong làng.

"Mục Thời Nghi đã về rồi à?"

"Thật sự?"



"Đi đến nhà tộc trưởng!"

"Chúng ta đi xem náo nhiệt đi!"

Khi đến nhà tộc trưởng, Mục Thời Nghi không hỏi gì về chuyện xảy ra ở nhà, hắn chỉ nói với tộc trưởng rằng hắn đã cùng thê nữ rời khỏi nhà họ Mục, từ nay trở đi, bọn họ sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Mục, hy vọng rằng thị tộc sẽ đồng ý. Mục Thời Nghi không giấu giếm thân phận hiện tại của mình với tộc trưởng, thậm chí còn nói với tộc trưởng rằng nếu được phép, hắn vẫn là người ở làng Đại Mục, từ nay về sau hắn sẽ bảo hộ và dẫn dắt tộc nhân, nếu không được, hắn sẽ đưa mẹ con Vân Chước rời đi, không bao giờ quay lại nữa.

Chỉ cần hắn ta nói ra những lời không quan tâm đến sự sống chết của người dân làng Đại Mục, thậm chí giẫm đạp lên họ, đừng nói ba đời làng Đại Mục , năm đời cũng không có được một người có triển vọng. Bên nào nặng bên nào nhẹ, tộc trưởng trong lòng cũng đã rõ ràng minh bạch. Cả làng đã chứng kiến cảnh Mục gia bắt nạt mẹ con Vân Chước, việc Mục Thời Nghi cắt đứt quan hệ không phải là không thể.

“Vậy ngươi trước tiên ổn định lại, cắt đứt quan hệ, ta phải bàn bạc chuyện này với các trưởng lão khác trong tộc, sau đó mời cha mẹ và huynh đệ ngươi đến đây. Chuyện này sẽ được nói rõ ràng và ký tên. Ngươi cũng biết đấy, chuyện này tạm thời sẽ không thành, phía cha mẹ ngươi chắc chắn không có khả năng buông tay, ta sợ có thể xảy ra rắc rối, ngươi phải suy nghĩ minh bạch..."

“Những gì tức phụ ngươi trải qua mấy năm nay chung ta đều thấy, rất đúng lúc, thanh quan khó có thể can thiệp vào việc gia đình, nếu tức phụ ngươi không gây chuyện thì chúng ta cũng khó can thiệp. Hôm nay nàng làm ầm ĩ như vậy thật tốt!”

Mục Thời Nghi liếc nhìn Vân Chước đang nói chuyện với Sính Đình trong sân, cô đang đưa tay gãi mũi Sính Đình.

“Khi cưới nàng ấy, ta là một người không có tiền đồ gì, nhưng cũng qua tam môi lục sính, lệnh cha mẹ lời bà mối, kiệu tám người khiêng, nở mày nở mặt nghênh thú nàng về làm thê. kính nàng, tôn trọng nàng, yêu nàng, cuộc đời này chúng ta vinh nhục có nhau, chết cũng cùng huyệt, khi nàng gả cho ta, môi hồng răng trắng, gương mặt xinh đẹp như hoa đào. Lúc ta rời nhà lập nghiệp để có một tương lai tốt hơn, nàng đang mang thai nhưng thần sắc vẫn rất tốt, hôm nay trở về, dung nhan tàn tạ, toàn thân đầy vết sẹo và vết bầm tím, nàng nói, bị mẹ đánh bằng gậy vì không chịu lấy khóa vàng ra bán cho Mục Diệu Tây lấy tiền đi thi!"

Mục Thời Nghi nhẹ nhàng hít một hơi. Hắn giơ tay lên và lau mặt.

“Ba năm nay, ta bắt đầu gửi về mỗi lần 10 lượng bạc, sau đó lên 30 lượng 50 lượng. Lần cuối ta nhờ người gửi về tờ tiền 500 lượng là để cho Mục Diệu Tây đi thi. Năm trăm lạng đối với một gia đình làm nông mà nói là một số tiền rất lớn!”

“Ta dày công lựa chọn trang sức cho nàng, nhưng không có món đồ nào được đưa đến tay nàng, tất cả đều được đại tẩu và đệ tức đeo trên đầu và trên tay. Tộc trưởng, ta đàn ông, là chủ gia đình, là trượng phu của nàng ấy và là cha của Sính Đình. Những cay đắng và khổ cực họ phải chịu, ta không thể nhắn mắt làm ngơ, càng không thể buông bỏ khúc mắc trong lòng, ta không thể ra tay đánh đập người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, nhưng ta có thể tránh xa họ...”