Chương 27

Điều quan trọng nhất là bây giờ cô không thể may quần áo cho Mục Thời Nghi. Nếu sau này huynh ấy thích một cô gái thì sao? Chuyện này sẽ làm vướng mắc khiến cô gái đó cảm thấy khó chịu.

Không được, không được . Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

Miếng vải trong tay cô như cục than nóng, cô muốn vứt nó đi thật nhanh.

Vân Chước nhanh chóng cất nó lại vào tủ trong phòng Mục Thời Nghi. Lại đi nói với Mục Thời Nghi:

“Tạm thời ta không muốn may quần áo!”

Mục Thời Nghi cười nhẹ, Vân Chước có may quần áo hay không cũng không sao, hắn cũng có quần áo để mặc.

Vả lại sức khỏe của nàng cũng không tốt, việc may quần áo lại tốn rất nhiều thời gian và công sức,

“Vậy thì ngồi xuống nói chuyện đi!”

"Huynh muốn nói chuyện gì?" Vân Chước không nghĩ mình có chuyện gì muốn nói với Mục Thời Nghi.

Mục Thời Nghi biết rất nhiều sở thích của Vân Chước, biết cô đặc biệt khao khát được nhìn thấy thế giới bên ngoài. Còn có nhiều việc bản thân muốn làm.

"Chúng ta nói về phong tục tập quán bên ngoài Huyện Lâm Tiên đi. Đại Ung núi sông rộng lớn, người lạ việc lạ nhiều vô số, chuyện muốn nói rất nhiều, nàng muốn nghe ta chậm rãi kể cho nàng nghe!"

Việc này Vân Chước sẵn sàng lắng nghe.

“Huynh chờ một chút, ta đi chuẩn bị một chút!”

Nếu đã nghe kể chuyện cần phải có đồ ăn nhẹ. Cô nhờ người khiêng chiếc giường La Hán bằng tre đặt dưới mái hiên, lại chuẩn bị trà bánh, mứt hoa quả sấy khô, kéo Sính Đình ngồi bên cạnh, rồi nói với Mục Thời Nghi:



"Bắt đầu đi!"

Mục Thời Nghi mỉm cười và gật đầu.

"Hiện tại là Đại Ung Chiêu Ninh năm thứ 37 ngày 15 tháng 6, chúng ta đang ở thôn Đại Mục, huyện Lâm Tiên, quận Châu Dương, Cổn..."

Mục Thời Nghi biết rất rõ về Đại Ung, nhưng đối với Vân Chước, người không biết gì về triều đại này mà nói, đúng là nắng hạn gặp mưa rào, nói đúng chuyện cô muốn nghe. Từ thôn Đại Mục đến quận Châu Dương, rồi đến phong tục tập quán ở Cố Châu, sở thích của con người, thế gia đại tộc, bách tính ngoài làm ruộng thì kiếm sống bằng nghề gì, Vân Chước thích thú lắng nghe còn chủ động rót trà cho Mục Thời Nghi.

Mục Thời Nghi bóc vỏ đậu phộng cho vào bát, cô không để ý mà chỉ cầm lấy và ăn. Đây là khoảng thời gian hài hòa và thoải mái hiếm có của một gia đình ba người.

Mục gia.

Trong Huyện nhanh chóng cử bộ khoái đến, vài người trông rất tốt. Sau khi bọn họ đến Mục gia, bộ đầu bắt đầu hỏi:

“ Mục Tướng quân đâu?”

"..."

Mục gia im lặng. Bọn họ có thể nói rằng Mục Thời Nghi đã chuyển đi vào ngày hắn trở về và đe dọa cắt đứt quan hệ với Mục gia, từ nay về sau không bao giờ qua lại với nhau nữa sao?

Họ không dám.

Ngược lại, những người đến xem náo nhiệt lập tức đưa ra câu trả lời cho bộ đầu

"Mục Thời Nghi a, hắn đã chuyển đi rồi. Nói đến việc này đây là một câu chuyện dài!"



"Liên quan gì đến ngươi? Không cần ngươi ở đây lắm mồm!"

Mục Nguyên thị mắt sưng vù, giọng khàn khàn oán giận nói.

Người phụ nhân vừa lên tiếng ngày trước kiêng dè Mục Nguyên thị bởi vì Mục gia có Mục Thời Nghi, hiện tại Mục Thời Nghi đã chuyển ra ngoài sống ở cuối thôn, người phụ nữ này lòng dũng cảm cũng lớn hơn.

"Ta nói cái gì ? Chẳng lẽ không phải do nhà các ngươi ức hϊếp mẹ con Vân thị, coi bọn họ như trâu ngựa mà sai bảo, còn ép vân thị bán khóa vàng cho Mục Diệu Tây thi sao? Thời Nghi quay về biết chuyện náo một trận với các người, không thể chịu được nên đã chuyển đi.... A, không đúng, không phải nói nhà không có tiền sao, bây giờ lại báo quan là bị cướp tiền. Đã bị cướp bao nhiêu tiền?”

Người có thể làm đến bộ đầu đều là người tinh thông. Nghe người phụ nữ nói vậy trong đầu hắn đã hiểu:

“Khi báo quan, họ nói rằng đã bị trộm hai nghìn lượng bạc, còn có một chiếc vòng tay vàng, năm chiếc vòng tay bạc và bảy chiếc kẹp tóc bạc! "

Người phụ nữ sửng sốt choáng váng, trong lòng tràn ngập ngưỡng mộ và ghen tị hét lên:

"Trời ơi, Mục Nguyên thị, bà thật độc ác, trong tay có nhiều tiền như vậy mà còn ép buộc tức phụ của Thời Nghi. Chậc chậc chậc, bà không phải là muốn gϊếŧ Vân thị, để Thời Nghi cưới khuê nữ của em gái bà đấy chứ!

"Ngươi cút, ngươi cút khỏi đây!" Mục Nguyên thị tức giận hét lên, đang muốn đẩy nữ nhân này ra. Người phụ nữ lùi lại hai bước, dường như đã hiểu:

"Bà nóng nảy như vậy làm cái gì? Ta đoán đúng rồi à?!"

Người đến xem náo nhiệt không chỉ có phụ nhân này, mà còn có những người khác trong thôn, căn cứ vào điều này thì tám chín phần là sự thật.

Những người khác không chịu được hát đệm, giả vờ giả vịt hỏi thăm Mục Nguyên thị không phải là như vậy chứ?

Càng là đố kỵ Mục gia có tiền như vậy. Hơn nữa, tất cả số tiền này là do Mục Thời Nghi kiếm được, vậy mà cả gia đình lại ức hϊếp Vân thị và con gái nàng, họ ác độc đến mức vô sỉ.

Quan trọng hơn là họ muốn ra sức vì Mục Thời Nghi. Đó thế nhưng là đại Tướng quân, Mục gia cả gia đình lên lên xuống xuống, đều là bán mặt cho đất bán lưng cho trời, trừ phi trời giáng hồng vũ. Mục Diệu Tây chưa đầy hai năm đã khảo trúng đồng sinh, đến nay ngay cả tú tài đều không phải, từ nay về sau Mục Thời Nghi không cấp nhiều tiền cho hắn đi học, đi bái sư, đi với tình nhân, chỉ dựa vào gia sản Mục gia, muốn có tiền đồ lớn, trừ phi trời sập...