Chương 29

Khi Lâm bộ đầu trở lại Mục gia, hắn nói vài câu lịch sự với Mục Vượng Tài, nói muốn đi tìm tung tích của tiểu tặc, rồi tiện thể đưa người đi.

Mục Vượng Tài chậm rãi ngồi xuống ghế. Ông hít một hơi thật sâu nhìn bà vợ già đang đánh nhau với ai đó, tóc tai rối loạn, ông thấy xấu hổ thay bà, quay đầu không muốn nhìn thấy. Hiện tại ông vô cùng tức giận việc bà đã động thủ đánh đập Vân thị, làm chuyện này náo đến không thể vãn hồi, khiến lão tam với người trong nhà cãi vả một trận, nếu không có chuyện này, Lâm bộ đầu của nha môn giám lấy lệ như vậy sao? E là đã nóng lòng đi điều tra.

"Lão đầu!"

Mục Nguyên thị ủy khuất kêu lên.

"Ông nói nếu bạc của chúng ta không thể tìm lại thì phải làm thế nào đây?"

"..."

Mục Vượng Tài im lặng, làm sao ông biết phải làm gì? Nha môn bên kia cũng không có người quen.

Lâm bộ đầu trở về huyện thành, chỉ cần đến y quán có thể tra ra y quán Vân thị đã từng đến, dò hỏi một chút đã biết được thân thể Vân Chước suy nhược lợi hại, đại phu y quán nói không có biện pháp điều trị tận gốc, khai thuốc cũng chỉ giải quyết phần ngọn, không thể trị tận gốc, vợ đại phu cũng nói trên cơ thể Vân thị toàn là vết thương, nói là mẹ chồng cô ấy đánh, ngay cả con gái cô ấy trên người cũng có rất nhiều vết sẹo.

Lâm bộ đầu bước ra khỏi y quán với vẻ mặt nghiêm trọng .

"Lão đại!"

Lâm bộ đầu một lúc sau mới mở miệng:

“Chuyện của Mục gia, tạm thời không điều ra được cái gì, các ngươi dụng tâm một chút!”

"..."



Mấy vị bộ khoái đầu tiên sửng sốt, sau đó thấp giọng hỏi:

"Lão đại, ngài phát hiện chuyện gì sao?"

“Phu nhân của Mục tướng quân, e rằng thời gian không còn nhiều…”

Một số bộ khoái suy nghĩ kỹ càng liền hiểu ngay. Nếu Mục tướng quân còn ở Mục gia, bọn họ nhất định sẽ làm việc nghiêm túc, giải quyết vụ án càng sớm càng tốt, bắt được thủ phạm và đem bạc về, như hiện tại thì...

Trời đất rộng lớn, tiểu tặc chạy trốn không có tung tích, những người nhà cao cửa rộng mất đồ cũng nhiều, nhưng tìm lại được có bao nhiêu? Hai ngàn lượng bạc của nhà họ Mục tính là gì.

Mục Diệu Tây vừa đến thư viện, liền có người tới nói là ở nhà bị trộm mất tiền, hắn trước tiên hoài nghi là Mục Thời Nghi phái người làm việc này. Nhưng không có bằng chứng.

Hắn vội vàng đến xin nghỉ phép với phu tử, đi đến nha môn, người ở nha môn đáp lại rất nhiều lời khuyên bảo khiến hắn tức giận nhưng không thể phát tiết, đành phải ôm hận rời khỏi đi về hướng thôn Đại Mục, trên đường đi hắn suy nghĩ rất nhiều.

Cảm thấy bất kể thế nào cũng phải tạo mối quan hệ tốt với Mục Thời Nghi, hắn tương lai vẫn phải dựa vào tiền của Mục Thời Nghi, mới có khả năng đọc sách thi cử.

Ở bên này.

Hoàng thẩm đã chuẩn bị tốt bữa trưa gồm thịt kho tàu, cá hấp, sườn heo hấp, cải thìa xào và canh đậu phụ.

Vân Chước nhìn thôi đã ứa nước miếng, cô nắm tay Sính Đình đợi Mục Thời Nghi ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi xuống và bắt đầu động đũa ăn cơm.

Bữa trưa vẫn là hai bàn, một bàn cho cô, Mục Thời Nghi và Sính Đình, một bàn cho Triệu Nghị, Phúc Hi, Bạch Nhất Hiên và tám chín người khác chen chúc nhau, Hoàng thẩm ngồi ăn trong bếp.



Vân Chước có thể thấy rằng về phương diện tôn ti vẫn được chú trọng. Cuộc sống quần áo đến tay, cơm đến miệng mặc dù hài lòng nhưng Vân Chước trong lòng không yên, cô muốn tự mình kiếm tiền, tự lực cánh sinh, mặc kệ thế nào thời gian bao lâu cũng không đến mức bị người khó dễ.

Sau bữa trưa, Triệu Nghị bọn họ cáo từ rời đi. Còn đặc biệt hành lễ với Vân Chước nhưng cô tránh đi,

"Các ngươi chỉ cần nói với Mục Thời Nghi, không cần để ý đến ta. Còn có, trên đường chú ý an toàn, thuận buồm xuôi gió.”

Lời nói tuôn ra một cách thản nhiên, không có nhiều cảm xúc, cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Lời hay sao, nói đại cho xong.

"Đa tạ phu nhân. Chúng ta đến kinh thành sẽ gặp lại. Thuộc hạ sẽ ở bên ngoài thành mười dặm chờ đón người cùng tướng quân, còn có đại tiểu thư.”

Triệu Nghị nhiệt tình như vậy, Vân Chước cũng không lạnh mặt mà mỉm cười. Gật đầu đồng ý.

Cô khẳng định sẽ đến kinh thành, nhưng sẽ là chuyện rất lâu về sau.

"Được a!"

Triệu Nghị và Vân Chước cũng không có cảm tình gì với nhau, kính trọng bởi vì cô là thê tử của Mục Thời Nghi, hắn có thể gọi cô một tiếng phu nhân là hết rồi. Hai người cần tránh hiềm nghi, cũng chẳng có gì để nói.

Triệu Nghị đến gặp Mục Thời Nghi để cáo biệt, Vân Chước rất tinh mắt phát hiện, ở trước mặt Mục Thời Nghi, sự kính trọng và cung kính của Triệu Nghị xuất phát từ tận đáy lòng, không có một chút miễn cưỡng nào.

Vân Chước mỉm cười nhưng không để trong lòng. Trong nhà một lần ít đi mười mấy người, kỳ thực cũng không có khác biệt gì quá lớn, bởi vì cũng không ở chung với nhau bao lâu, những người này trừ thời điểm ăn cơm, về cơ bản đều không xuất hiện.

Chỉ là có rất nhiều củi ở sân sau, con đường bên ngoài đã được xử lý sạch sẽ và mở rộng một chút, đối với Vân Chước mà nói, điều này với cô có quan hệ, nhưng quan hệ hình như không lớn. Cô ở đây không có cảm giác như nhà mình. Đối với Mục Thời Nghi cũng vậy.

Nhiều hơn là chột dạ, sợ bản thân bị người nhìn ra đầu mối, gây ra phiền phức, cho nên vô cùng cẩn thận mọi việc hơn là lương tâm cắn rứt, sợ bị bắt quả tang gặp rắc rối nên càng cẩn thận hơn, chỉ sợ lộ ra sơ hở.