Chương 33

"Chước Chước, đây là nha hoàn ta mua về để theo nàng vào núi hái thảo dược, nàng đặt tên đi!"

Mục Thời Nghi ngồi trên xe lăn, giọng nói nhẹ nhàng, có chút dịu dàng tình cảm. Vân Chước nhìn Mục Thời Nghi, trong lòng cảm thấy đủ tư vị. Nếu Mục Thời Nghi không tình tứ như vậy, cô vẫn có thể tán tỉnh anh. Nhưng mà anh đối nguyên thân là yêu không hối tiếc nên cô cũng không giám làm cái gì.

Làm người phải biết xấu hổ, có tam quan của bản thân mình. Cô đã chiếm lấy cơ thể của người ta, lại còn muốn câu dẫn trượng phu của người ta thì thật không biết xấu hổ.

"Điều này thực ra không cần thiết!" Vân Chước thì thầm.

Mục Thời Nghi so với nàng kiên trì hơn:

“Nàng một mình vào núi ta thực sự không yên tâm, Phúc Hi cũng là nam nhân, đi theo nàng có thể gây hiểu lầm, bên cạnh nàng cũng cần người để hầu hạ, dứt khoát mua một cái nha hoàn có võ công, hai người trước làm quen nhau nhé!

Mục Thời Nghi nhìn Vân Chước một lúc rồi nói tiếp:

“Nếu nàng không muốn nha hoàn giúp nàng thu thập thuốc và bán thuốc vậy thì hãy tách ra. Những gì nàng thu thập được thì bán lấy tiền, nha hoàn thu thập thì để Dật Hiên xử lý, Nàng có thể xem nàng ta như một người đồng hành.

Vân Chước còn chưa kịp nói gì. Thị nữ lập tức quỳ xuống không ngừng lạy nói:

"Cầu xin phu nhân lưu lại nô tì, cầu xin phu nhân lưu lại nô tì!"

"..."

Người ta van xin như vậy, Vân Chước thật sự không tiện đuổi người ra ngoài.

"Không sao đâu!"

Mục Thời Nghi vẫn còn để Vân Chước đặt tên cho nha hoàn đó, Vân Chước muốn từ chối, nhưng Sính Đình đã nắm lấy tay cô khẽ nói:

"Mẹ ơi, tỷ tỷ này trông rất xinh đẹp, Sính Đình thích tỷ ấy!"

"..."



Vân Chước suy nghĩ một chút rồi lấy tên là Tùy An. Tùy ngộ nhi an nghĩa là tùy vào tình cảnh thế nào cũng có thể thích ứng, năm tháng sau này sẽ yên bình sống tốt.

Tùy An được lưu lại, Vân Chước đặc biệt hỏi nàng trước đây làm gì? Tùy An suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời Vân Chước.

Nàng trước đây sống và lớn lên ở tiêu cục, năm mười ba tuổi bị một tiêu đầu phá thân, sau đó ban ngày đi theo tiêu sư hộ tống, ban đêm để các tiêu sư hạ hỏa.

Sống trong nước sôi lửa bỏng qua năm năm, bởi vì mắc phải bệnh đường sinh dục, nàng vốn dĩ bị bán vào kỹ viện nhưng tú bà ghét bỏ cô dơ bẩn, từ chối nhận, cuối cùng nàng bị bán vào cửa hàng mua bán hạ nhân.

Phúc Hi có thể chọn nàng đơn giản chỉ vì võ công của nàng khá tốt, thậm chí hắn còn không hỏi cô đến từ đâu? Đầu óc mơ hồ mua người trở về.

"Đây còn là con người sao? Này nhất định là cầm thú!" Vân Chước tức giận hét lên.

Sau khi tắm xong, Tùy An ngồi một bên im lặng đến nhìn cô đến tê dại. Cô nhịn không được nói

"Ngươi đừng sợ, Bạch công tử biết y thuật, ngươi cùng ta đi một chuyến, mời hắn xem giúp ngươi một chút!"

Vân Chước kéo Tùy An ra ngoài, đi tìm Bạch Nhất Hiên. Cô ngược lại không phát hiện, ánh mắt Tùy An nhìn cô hơi khác so với vẻ tê dại trước đó.

Đến trước cửa phòng Bạch Dật Hiên, Vân Chước hít một hơi thật sâu trước khi giơ tay gõ cửa.

"Bạch công tử?"

Bạch Dật Hiên nhanh chóng mở cửa và nhìn Vân Chước

"Phu nhân có chuyện gì phân phó?"

"..."

Vân Chước liếʍ môi nói:

"Tùy An trên người có chút bệnh, ngươi, ngươi giúp nàng xem một chút đi!"

"Phu nhân là thỉnh cầu ta, hay đang phân phó ta làm việc?"



Vân Chước nhướng mày: "Có khác biệt gì không?"

“Nếu là thỉnh cầu thì ta sẽ từ chối, bởi vì bệnh trên người nàng ta không dễ chữa, còn nếu là phân phó của phu nhân, xem ở tướng quân có ân tình với ta, ta sẽ cố gắng hết sức!”

"..."

Hắn con mẹ nó thật là quá đáng.

"Ngươi chờ đó!"

Vân Chước lại đến phòng Mục Thời Nghi. Mục Thời Nghi đang đọc sách, ngước mắt lên nhìn Vân Chước:

“Chước Chước có chuyện gì sao?”

"Ừm, có chút chuyện!"

Vân Chước đang do dự không biết mở mở miệng nói như thế nào. Nha hoàn này vốn dĩ là Mục Thời Nghi mua về, cô ở trước mặt hắn nhảy nhót là có ý gì? Nhưng mà đã nghe được cảnh ngộ của Tùy An, trong lòng cô không thể nào không lay động.

"Chước Chước, nàng nói đi!"

"Chỉ là Tùy An bị bệnh, ta nghĩ mời Bạch tiên sinh xem giúp, nhưng..."

"Chước Chước muốn Nhất Hiên làm cái gì, cứ việc phân phó, không cần khách khí với hắn!"

Mục Thời Nghi bình thản nói nói.

Đơn giản như vậy thôi sao? Vân Chước suy nghĩ một chút:

"Được!"

Vốn là nha hoàn được Mục Thời Nghi mua về. Cô chỉ đột nhiên muốn thể hiện lòng tốt, ừm, nhất định là như vậy.