Chương 40

Mục tộc trưởng từ niên thiếu đã vào học đường, hiện tại đã lên chức ông nội, kinh nghiệm dày dặn, là người sáng suốt. Ông nhìn Mục Diệu Tây, ở Mục Diệu Tây, ông không nhìn thấy sự tài hoa tao nhã mà người đọc sách nên có. Lúc này Mục Diệu Tây thẳng thừng phủ nhận, cực lực phủ sạch quan hệ, vô tình và vô đạo đức.

"Được rồi, lui xuống đi!" Lâm bộ đầu bình tĩnh nói.

"Người kế tiếp!"

Mục Tú Lệ vô cùng sợ hãi, liếc nhìn Mục Thời Nghi đang ngồi ở đó:

"Tam ca!"

"Ngươi gọi nhầm người rồi, ta đã không còn là tam ca của ngươi, ngươi cũng không xứng làm muội muội của ta!"

"..."

Mục Tú Lệ run rẩy cắn môi, bước qua ngưỡng cửa suýt chút nữa ngã xuống. Ngồi trên ghế, sắc mặt cô tái nhợt, không dám ngẩng đầu lên.

"Nói đi, ba năm trước chuyện gì đã xảy ra!" Lâm bộ đầu trầm giọng nói. Mục Tú Lệ im lặng một lát.

“Ba năm trước, tam tẩu ban đầu là muốn tìm bà đỡ trên huyện thành, nhưng cha nghe nói trấn Sơn Thủyi có một bà đỡ có thủ phá pháp đỡ đẻ rất tốt, thậm chí còn đưa bà ta về nhà ở mấy ngày. Trước đó đại phu đã nói thai vị của tam tẩu rất ngay, thế nhưng không ngờ thời điểm sinh hài tử lại khó sinh, tam tẩu ngày hôm đó chảy rất nhiều máu, bà đỡ nói là khó sinh, nương ta bảo bà đỡ nhất định phải tận lực, sau đó, sau đó hài tử được sinh ra, tam tẩu lại bệnh nặng một trận, sau khi tỉnh lại, đã, đã khác một chút so với trước đây, biến thành một người không thích nói, còn có một chút nhút nhát...!”

“Lúc đầu, chúng tôi chỉ thăm dò, thử nhờ tẩu ấy làm việc gì đó, tẩu ấy cũng không có cự tuyệt. Dần dần trong nhà chúng ta giao hết mọi việc cho tẩu ấy như giặt giũ, nấu nướng, cho gà, lợn ăn. Còn đuổi tẩu ấy rời khỏi sân viện tam phòng, ta chuyển tới tam phòng ở, mẹ còn bảo tẩu tử mang trâm bạc, vòng tay bạc ra, nhưng mà không có đem bán mà bị lấy cất đi!”

“Lần này đòi khóa vàng là vì lục ca trở về nói đi thi khoa cử tốn rất nhiều bạc, mẹ lại luyến tiếc đem bạc ra, lục ca nói tam tẩu có một cái khoá vàng, đem bán có lẽ sẽ được rất nhiều bạc.”



“Mẹ đến bắt tam tẩu lấy ra, nhưng tam tẩu không chịu đưa, sau đó bị mẹ đánh một trận rất nặng, tẩu ấy đã hôn mê hai ngày… "

Sau khi tỉnh lại tam tẩu đã thay đổi. Trở lại con người như trước đây, không dễ bị bắt nạt.

Mộ Tú Lê nghẹn ngào không nói nên lời. Trong lòng cô vô cùng ân hận nhưng mà bây giờ có xin lỗi cũng sẽ không có ai tha thứ cho cô.

"Được rồi, ra ngoài đi!"

Mục Tú Lệ chậm rãi đứng lên từng bước một đi ra ngoài, cúi đầu, trở lại vị trí ban đầu.

Mục Nguyên thị được gọi vào nhà. Mục Nguyên thị lúc đầu muốn la lối khóc lóc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lin, bà bắt đầu chỉ trích Vân Chước không đến và nói rằng Vân Chước khó sinh nên bà đã phải trả hai lượng bạc. Bà thề với trời rằng nếu bà khiến Vân Chước khó sinh, bà sẽ bị sét đánh, chết không yên lành.

Về chuyện sau này xảy ra với Vân Chước , Mục Nguyên thị thanh âm trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thành thật thừa nhận.

"Được rồi, ra ngoài đi!"

Mục Nguyên thị đứng dậy loạng choạng đi ra ngoài sân, nhìn Mục Thời Nghi đang ngồi trên ghế nhìn bà với ánh mắt căm hận.

"Lẽ ra ngay từ đầu ta nên bóp cổ và dìm chết ngươi!"

Mục Thời Nghi nghe xong những lời này nhướng mày:

“Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, bà đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, mà ta lại có bằng chứng trừng phạt Mục gia các người!”

Mục Nguyên thị nghĩ tới lời hắn nói lúc trước. Bà nhìn Mộ Vương Tài. Mục Vượng Tài đã được bộ khoái mời vào sân.



"Đương gia!"

Mục Nguyên thị kêu lên. Mộ Vương Tài quay lại nhìn bà. Trong mắt đều là bình tĩnh, không có sợ hãi cũng không hoảng loạn.

"Đợi ta ra ngoài chúng ta về nhà!" Mục Vượng Tài nói.

"Được!"

Mục Nguyên thị dùng sức gật đầu.

Sau khi Mục Vượng Tài bước vào, cổng đã đóng lại. Điều này chưa từng xảy ra trước đó. Mục Nguyên thị muốn tiến lên gõ cửa nhưng Mục Thời Nghi đã đứng dậy cản đường bà, trên cao nhìn xuống kề vào tai bà nói:

“Mấy năm nay ta luôn nghi ngờ, ta làm việc gì cũng xuất sắc, kiếm tiền xây nhà, mua đất, các người vì sao luôn không coi trọng ta. Ta hôm nay đột nhiên suy nghĩ rõ ràng, đoạn tuyệt đối với các người không có chút đau khổ nào, chỉ có tham lam, ta nghĩ, ta căn bản không phải con trai ruột của các người, bà nói, bà ôm ta từ đâu về đây?”

Nghe những lời Mục Thời Nghi nói, Mục Nguyên thị lạnh người run rẩy, hết sức kinh hoàng nhìn Mục Thời Nghi.

"Ngươi ngươi ngươi ..."

Sự sợ hãi và và hoảng loạn trong mắt bà ta không phải là giả. Phảng phất bị nắm được chân tướng, thân thể bà ta run lên vì sợ hãi, cắn chặt môi để không phát ra âm thanh.

"Xem ra ta đoán đúng rồi, ta không phải là hài tử Mục gia các người, ta thông minh bản lĩnh như vậy, Mục gia các người ai ai cũng ngu xuẩn, ta làm sao có thể là người Mục gia các người!”

Lời nói của Mục Thời Nghi đã gây nên một làn sóng rất lớn. Những thôn dân đến xem náo nhiệt đều sửng sốt há hốc mồm sau đó bỗng nhiên đại ngộ.