Chương 42

Ông nghe thấy những lời chửi rủa sắc bén của Mục Nguyên thị. Ông tin tưởng cho dù chết Mục Nguyên thị cũng không thể thú nhận bất cứ điều gì. Bà ấy thà chết cũng không nhận tội làm liên lụy con cháu. Mục Vượng Tài mở cửa rời khỏi sân. Ông nhìn Mục Nguyên thị. Mục Nguyên thị cũng nhìn ông, nước mắt chảy đầy mặt,

“Lão đầu, tại sao số mệnh ta lại khổ như vậy, nuôi ra một con sói mắt trắng!”

Mục Vượng Tài nhìn vợ già, đôi mắt chợt đỏ hoe, giọng nói thê lương:

“ Người ta đường đường là đại tướng quân, còn chúng ta là dân quê chân lấm tay bùn, quan lại cấu kết thông đồng với nhau, đổi trắng thay đen, thiên lý ở đâu? Thiên lý ở đâu?"

Mục Vượng Tài đang nói đột nhiên ho khan.

"Lão đầu..."

"Cha!"

Người Mục gia chạy tới đỡ Mục Vượng Tài, vây quanh ông ta hỏi han ân cần. Trần huyện lệnh nhìn qua Mục Thời Nghi. Mục Thời Nghi khẽ cau mày. Tú tài gặp binh lính, có lý cũng không thể giải thích, cũng giống Mục Vượng Tài và Mục Thời Nghi, đặt huyện lệnh đứng trên lửa. Vân Chước đứng bên trong đám người với chiếc sọt trên lưng, thốt lên:

" Ai da, thật là náo nhiệt!"

"Các người đang làm gì vậy? Hát tuồng sao? Bất quá các người diễn xuất không tốt, đặc biệt là ông đó Mục lão đầu. Tiếng ho của ông như vậy không đúng, vẻ mặt cũng không đúng, ông giả vờ không giống chút nào!"

Vân Chước vừa nói vừa đưa chiếc sọt phía sau cho Phúc Hi. Phúc Hi nhận lấy và nhanh chóng mang vào sân. Vân Chước nghiêng đầu, cười lạnh nhìn Mục Vượng Tài:



“Muốn thật sự tức giận đến nghẹt thở ho khan, ông trước hết nên nín thở để khuôn mặt đỏ bừng, sau đó toàn thân sẽ run rẩy, ho không thể đứng thẳng lưng, tốt nhất là nên nôn thêm mấy ngụm máu!”

"Ông nhìn mình xem, mặt không đỏ, cũng không thở hổn hển, ngươi giả vờ cái gì? Làm quan thì sao? Làm quan là bản lĩnh của Mục Thời Nghi, đây đều là hắn dựa vào đôi bàn tay mình liều mạng có được!”

"Hắn ở chiến trường liều mạng, đánh cược sinh mệnh, vợ con ở nhà bị cả nhà khi phụ, hắn còn không được thay vợ con đòi lại công đạo sao?"

“Hắn bảo gia vệ quốc cùng với tướng sĩ liều mạng đánh đuổi kẻ thù ra khỏi phận địa, lẽ nào hắn không được ưu đãi sao?”

“Nếu các ngươi thanh bạch thì sợ cái gì? Cứ đi đến nhà lao huyện ngồi. Chỉ cần chịu đựng nghiêm hình tra tấn cũng nhất định cắn chết không thỏa hiệp, điều đó chứng minh ông và lão tú bà kia không ăn trộn con của người khác!”

Vân Chước nói hết điều này đến điều khác, mồm mép lưu loát. Mục Vượng Tài nhiều lần mở miệng định nói điều gì đều bị cô nói trước. Căn bản không cho ông ta cơ hội để nói gì cả.

"Ông chỉ là đang làm bộ làm tịch, giả nhân giả nghĩa mà thôi, ông kêu gào cái gì oan uổng. Ông đừng ở thôn này náo ầm ĩ, thật sự cảm thấy không phục thì ông đi phủ thành hay kinh thành gì đó mà náo, để những người không sợ thế lực của Mục Thời Nghi đi điều tra, đến lúc đó ông cảm thấy công bằng, mọi người đều cảm thấy công bằng, đỡ phải oan uổng Mục Thời Nghi cùng Trần huyện lệnh quan lại bao che cho nhau ức hϊếp Mục gia các ngươi!”

“Ta nghĩ cần phải có người nào đó đưa hai vị lão gia tử các ngươi đi kinh thành cáo ngự trạng, dưới chân thiên tử, người dám quản sự có lẽ không ít, lăn qua bảng đinh là có thể nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ. Xin Hoàng đế bệ hạ phái người đến điều tra xem Mục Thời Nghi đến cùng có phải là con ruột của hai lão già không biết xấu hổ các người không? Hắn rốt cuộc là các người nhặt được, hay là bị trộm đi?”

Vân Chước mở miệng mắng Mục Vượng Tài và Mục Nguyên thị, sau đó là đe dọa họ lần nữa. Nói chung là Mục Thời Nghi không sợ bị điều tra. Có một số chuyện Mục Thời Nghi là nam nhân không thể mở lời. Vậy thì hãy để cô tới làm trò nghịch ngợm.

"Phúc Hi!"



"Phu nhân!" Phục Hi đứng bên cạnh, giọng nói rất hưng phấn.

“Truyền tin cho đám người Triệu Nghị, bảo bọn họ quay lại đem theo hai lão bất tử này đi kinh thành để cáo ngự trạng, xin Hoàng đế bệ hạ phái người đến điều tra rõ ràng, kẻo bọn họ lại mở miệng dứt khoát vu khống mệnh quan triều đình.”

Vân Chước nhìn về phía Trần huyện lệnh,

"Trần đại nhân, vu khống mệnh quan triều đình có hình phạt gì không?”

“Tội vu khống mệnh quan triều đình, ít nhất bị đánh ba mươi bản tử!”

Trần huyện lệnh vội vàng nói. Vân Chước nhướng mày:

"Thế ông còn ngây ra đó làm gì? Còn chưa đánh lão khốn kiếp này ba mươi bản tử, không có gậy sao? Có thể dùng đòn gánh nước nhà ta không?”

"Được!" Trần huyện lệnh chân thành nói.

"Phúc Hi, đi lấy đòn gánh!"

Phục Hy đáp lại, nhanh chóng đi lấy chiếc đòn gánh nước ra, Lâm bộ đầu nhanh chóng cầm lấy, bộ khoái bên cạnh lập tức tóm lấy Mục Vượng Tài, đem ông ta quỳ xuống. Người nhà họ Mục hoảng loạn muốn bước tới.

"Cản trở quan sai làm việc cũng sẽ bị đánh!"