Chương 46

Vân Chước lại bị sự chắc chắn của mình làm kinh ngạc. Cô dựa vào xe ngựa, cắn môi, ngón tay cào cào vào ván gỗ của xe.

Phúc Hi nhìn về phía trước nói: "Không nghĩ tới Mục gia có thể để người khác cải trang thành ngài đến lừa gạt ta!"

Vân Chước ò một tiếng. Sự vô liêm sỉ của nhà họ Mục đã làm mới tam quan của cô, Mục Thời Nghi bị hạn chế hành động mọi việc vì hiếu đạo và ơn dưỡng dục.

Để đối phó với nhà họ Mục, chúng ta phải vô lại và đanh đá hơn họ, đi theo con đường của họ, khiến họ không còn nơi nào để đi.

Khi xe ngựa tới thôn thì đã là buổi chiều, có người vác cuốc chuẩn bị về nhà. Nhìn thấy Vân Chước, nhịn không được hỏi: "Vân thị, ngươi đi huyện thành sao?"

"Ưm, đi huyện thành bán một ít thảo dược ta tự đào được, thuận tiện lấy một ít hà bao về làm, kiếm mấy đồng tiền nhỏ!"

"..."

"..."

Người trong thôn thật muốn nói, Mục Thời Nghi của ngươi tùy tiện đưa hai ngàn lạng bạc cho Mục gia, hắn còn cần ngươi may vá kiếm tiền sao?

Vân Chước suy nghĩ xoay chuyển sau đó giơ tay lau khóe mắt, "Không còn cách nào khác, nhiều người cần ăn cơm như vậy, Thời Nghi huynh ấy còn phải uống thuốc, huynh ấy bị thương rất nặng, dược liệu lại rất đắt, ta nghĩ kiếm được đồng nào hay đồng đó!”

Vân Chước giả vờ xong hỏi dân làng: "Lần sau ta đến huyện, mọi người có đi không? Một người vừa đi vừa về hai văn tiền xe!"

"..."

"..."

Trong khi bọn họ đang sửng sốt, Vân Chước có chút nhiệt tình nói: "Các người đi thì gọi ta, một hai người nhất định không đi, nhưng ba, năm người sẽ đi. Các người nhìn xem, con ngựa này béo tốt lại rất khỏe mạnh, chở ba đến năm người không vấn đề."

Vân Chước nói xong liền bảo Phúc Hi về nhà. Dân làng đứng đó luôn cảm thấy có chút không dễ chịu, nhưng lại không biết chỗ nào không dễ chịu. Trên xe ngựa, Vân Chước lạnh lùng khịt mũi.



Sau khi trở về nhà, Sính Đình chạy nhanh tới và nói: "Mẹ ơi!"

Vân Chước mỉm cười xoa đầu cô.

"Mẹ, dược thảo đã bán hết chưa?"

Sính Đình nhỏ giọng hỏi.

"Đều bán hết rồi!"

Mục Thời Nghi ngồi dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn Vân Chước, “ Nàng cũng bán nấm linh chi à?”

"Bán rồi, bán năm lượng bạc!" Vân Chước nghiêm túc trả lời.

Nhìn vào ánh mắt của Mục Thời Nghi không có chút chột dạ. Cũng không có cảm thấy áy náy.

Nấm linh chi là cô đào được, cô có quyền quyết định bán cho ai và bán với giá bao nhiêu.

"..."

Mục Thời Nghi khẽ thở dài: “Chước Chước, nàng kỳ thực không cần như vậy!”

Tính toán quá rõ ràng. Vân Chước cười miễn cưỡng rồi xách đồ vào nhà. Sính Đình theo sát cô. Thời tiết này lên núi đào thảo dược không an toàn, Vân Chước cũng không muốn đi. Nấu ăn cũng không đến lượt cô, có Hoàng thẩm và Tùy An bận rộn, cô chỉ cần đi lấy nước tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi dưới mái hiên làm hà bao.

Đầu tiên cô thêu hai bông hoa nhỏ trên mỗi chiếc hà bao, trong khi đó Sính Đình nghiêm túc tỉ mỉ xâu kim cho cô.

Cô làm rất nhanh, hơn nữa đường may rất tỉ mỉ, hoa thêu ra cũng rất đẹp, màu sắc kết hợp cũng rất tốt, lúc Hoàng thẩm gọi ăn cơm tối thì cô đã làm được năm cái rồi.



"..."

Vân Chước đối với năng lực làm việc của mình rất hài lòng. Khi ăn cơm có thể nhìn ra cô có chút vội, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn rất nhiều. Ăn xong, cô bỏ đũa xuống và tiếp tục bận việc. Sính Đình thì nhờ Hoàng thẩm và Tùy An giúp cô tắm, trong khi đó cô làm hà bao dưới mái hiên. Đến khi trời tối, Vân Chước nhìn mười hà bao đã làm xong. Cô cười tươi đến mức nhìn thấy mỗi lông mi cong cong, không thấy mắt đâu.

Cảm giác thật tuyệt vời. Biết rõ tình trạng thể chất của mình nên cô cũng không có ý định thức khuya làm hà bao, đi uống thuốc rồi về phòng ngủ.

Mục Thời Nghi vài lần muốn nói chuyện với cô nhưng Vân Chước lại giả vờ không nhìn thấy. Sau khi trở về phòng, Vân Chước hỏi Tùy An: “Ngươi đã uống thuốc chưa?”

Tùy An dùng sức gật đầu. Thuốc đó thật sự quá bá đạo, phía dưới của nàng vừa nóng rát vừa buốt, trong bụng giống như có ai đó cầm cây gậy đánh xuống. Bất quá vì không muốn để phu nhân lo lắng, chỉ có thể kìm nén.

"Ngươi dùng thuốc này cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?"

Vân Chước lại hỏi. Cô cũng nhìn Tùy An qua ngọn đèn dầu. Tùy An lắc đầu:

"Không có khó chịu, phu nhân yên tâm!"

Thuốc Bạch Dật Hiên kê cho Vân Chước cũng rất bá đạo, sau khi uống xong cô ngáp một cái, cảm thấy buồn ngủ:

"Vậy ngươi thấy khó chịu thì gọi ta, ta chịu không nổi đi ngủ trước đây!"

Vân Chước ngã xuống giường, gần như là nằm xuống gối là ngủ luôn, cả Sính Đình còn quên gọi.

Sính Đình leo lên giường và nói với Tùy An:

"Ta ngủ đây, ngươi thổi đèn dầu nhé!"

"Ồ, được!"

Tùy An ngơ ngác đáp lại, thổi tắt ngọn đèn dầu. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Tùy An nằm xuống, nhắm mắt lại, chịu đựng cơn đau từ từ chìm vào giấc ngủ.