Chương 22

Phú Quý lắc đầu đáp: “Triệu đại thúc, việc này không được, ta sẽ không

bán thiếu, năm ngoái cùng năm kia ngươi còn thiếu ta bạc, nay cũng không thể mua thiếu nữa a.” Hắn lại không ngốc, ngày trước mỗi lần săn con

mồi về người trong thôn mua, hắn đều nhắm một mắt mở một mắt bán thiếu

cho. Có người thích chiếm tiểu tiện nghi, mua không trả tiền, khất nợ,

lâu nhất cũng là hai năm, hắn cũng chưa tính toán đến. Nhưng giờ hắn có

vợ, không thể lại sống như vậy, hắn còn muốn kiếm tiền nuôi vợ nuôi con

a.

Triệu thúc kia mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Không phải do ta

không có bạc sao, nếu không ngươi bán cho ta năm cân thịt, qua năm ta

đem tiền còn thiếu của ngươi hai năm trước cộng thêm lần này trả đủ

luôn.”

Phú Quý lắc đầu, hắn cũng không phải là khờ. Trước kia hắn

nghĩ tình hàng xóm láng giềng mới nhân nhượng bán thiếu cho, người trong thôn lại nghĩ hắn ngốc, nương cũng luôn mắng hắn là kẻ đần, cứ bán như

vậy thì làm gì có tiền. Nhưng hắn cũng không để ý lắm, do lúc đó chỉ có

hắn và Miêu Miêu, ít tiền cũng đủ tiêu, hiện tại lại không giống như

thế.

Bây giờ hắn sẽ không bán thiếu, người trong thôn đến mua thịt thiếu rất nhiều, liền ngươi một câu ta một câu nói lên.

“Lăng Tử a, cưới vợ một cái liền trở nên không giống xưa nữa a? Người cùng

thôn với nhau chả nhẽ mua thiếu hai cân thịt cũng không được?”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi bán cho chúng ta vài cân, qua năm chúng ta mang bạc trả ngươi thôi.”

Mọi người đều nghĩ hắn ngốc, dễ dụ, nên hắn thay đổi đều do Hứa Thảo thổi gió, tất cả ánh mắt nhìn Hứa Thảo đều thay đổi.

Phú Quý xua tay đáp: “Không được, không được, ngày sau ta còn muốn nuôi

sống gia đình, ta cũng không phải kẻ ngốc, nên làm sao tin rằng qua năm

các ngươi sẽ trả tiền cho ta. Muốn mua thì mua, không thì thôi, ta sẽ

không bán thiếu.”

Trần thị đứng ở một bên vẻ mặt chán nản, sao ngươi

không sớm thông minh một chút, để đến bây giờ mới tỉnh ra. Một năm qua

cũng không biết mất bao nhiêu tiền vì bán thiếu không trả, thật sự đáng

hận!

Hứa Thảo nhìn thấy vậy, cũng đi lên, đứng ở bên cạnh Phú Quý, cười nói:

“Thịt heo này so với giá tiền trên trấn còn rẻ hơn mấy văn, thời tiết này

trời rất nhanh sẽ có tuyết rơi, thịt heo trên trấn khẳng định sẽ tăng

giá, tướng công ta đã bán giá hữu nghị cho mọi người, các người lại còn

muốn chiếm tiện nghi của hắn sao? Trước kia chuyện ta không quản, nhưng

bây giờ hắn cưới ta, chúng ta là vợ chồng, ngày sau còn muốn sống qua

ngày, nuôi con cái, đều cần bạc a. Tướng công của ta cũng không phải

ngốc thật, ngày trước một mình hắn nuôi Miêu Miêu, không có người quản

gia, các ngươi mua thiếu hắn nghĩ đến tình làng nghĩa xóm bán cho các

ngươi. Hiện tại đã không giống xưa nữa. Còn có mong các vị bá bá, thím,

thúc thúc nhớ kỹ, tướng công ta gọi là Dương Phú Quý, hoặc là Dương Thần An, hắn không gọi là kẻ ngốc hoặc Dương Lăng Tử.”

Mọi người xung

quanh nghe xong đều sửng sốt, nhưng cũng hiểu được lời Hứa Thảo nói là

đúng, ngày trước Phú Quý không nghĩ so đo cùng bọn họ, nhưng nay người

ta đã thành thân còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình, bọn họ cũng không thể chiếm tiện nghi người ta mãi. Hơn nữa tiểu nương tử này bộ dáng cũng

không dễ khi dễ a, ngày sau cũng đừng hòng chiếm được tẹo tiện nghi nào

của họ nữa.

Phú Quý nghe Hứa Thảo nói, liền đứng ở một bên nhếch miệng cười vui vẻ.

“Kia được rồi, Lăng… khụ khụ, Phú Quý a, cho ta hai cân thịt, chúng ta cũng

không thể mua nhiều nổi, mua một ít về huân, lưu trữ qua năm mới ăn.”

Người trong thôn tuy rằng đều nghèo, nhưng là chuẩn bị đến năm mới, tốt xấu

gì cũng bỏ ra được mấy chục văn mua ít thịt dự trữ để qua năm mới ăn.

Mùa xuân năm nay trải qua một trận ôn dịch, không ảnh hưởng đến con

người, nhưng lại ảnh hưởng nặng đối với gia cầm, trong thôn và các thôn

lân cận gia cầm đều chết sạch. Bẳng không nơi thâm sơn cùng cốc này,

thịt cũng không đắt như thế. Năm trước trên trấn bán thịt heo cũng chỉ

mười một, mười hai văn một cân, béo một chút thì mười bốn văn. Năm nay

ước chừng có lẽ sẽ đắt hơn vài văn tiền a.

Nhìn thấy có người mua, những người phía sau cũng tiến lên mua, đều không mua nhiều, chỉ dăm ba cân, để dành qua năm ăn đỡ thèm.

Rất nhanh một nửa thịt đã bán hết, không một ai mua thiếu. Nhìn thấy túi

tiền của Phú Quý đầy tràn, Trần thị hai mắt tham lam đỏ bừng, nghĩ đến

việc số tiền này không có phần của bà ta, trong lòng liền giống như trăm móng vuốt cào xé, hận không thể nhào lên dạy bảo Phú Quý một chập,

khiến hắn đưa tiền cho bà. Nhưng là, bà cũng biết Phú Quý không có khả

năng nhả tiền ra.

Còn lại một ít thịt, Phú Quý cầm một cái giò heo

đưa cho Thẩm thị nói: “Nhị đệ muội, một cái chân này các ngươi lưu trữ

ăn, tuy rằng chúng ta ở riêng, nhưng vẫn là người một nhà.”

Trần thị

nhìn cái giò heo kia, tính lại đây, vừa đi được hai bước, đã nghe Phú

Quý nói: “Nhị đệ muội, thịt này ngươi tẩm ướp, huân lên rồi khóa ở trong phòng ngươi, như vậy đến lúc qua năm mới các ngươi đều có thịt ăn.”

Giò heo này nếu là để cho Trần thị cầm, khẳng định bà ta sẽ vụиɠ ŧяộʍ mang

cho các ca ca đệ đệ nhà bà ta, người trong nhà mà ăn một miếng bà ta có

thể chửi cả ngày, chẳng thà đưa cho Nhị đệ muội giữ, như vậy mọi người

còn nếm được chút thịt.

Dương lão cha cũng nhìn thấy hành động của

Trần thị, hừ lạnh nói: “Nghe đại ca ngươi, Con dâu lão nhị xử lý cho tốt rồi khóa lại trong phòng, ngày sau chúng ta cùng ăn. Nếu là ai dám nói

ngươi, ngươi cứ trực tiếp nói cho ta, ta không tin có người không coi ta ra gì dám làm phản ở cái nhà này.”

Dương lão cha nghĩ đến cảnh người một nhà không giống người một nhà liền tức giận, cảm thấy chính bản

thân ông phải dữ dằn một chút mới tốt, bằng không nhà lão nhị bị bức ra

riêng nữa thì thật là gia môn bất hạnh, người trông thôn mỗi người một

ngụm nước miếng không nhấn chím cả nhà họ mới lạ.

Lúc này, Thẩm thị mới cười tủm tỉm tiếp nhận giò heo trong tay Phú Quý, cười cười nói một câu cảm ơn.

Phú Quý lại lấy cái giò heo còn lại, cắt thêm mười cân thịt heo, bỏ vào rổ

trúc giao cho Hứa Thảo, nói: “Vợ, nàng giữ cái này, đợi một lát nữa

chúng ta mang qua cho cha mẹ, bộ lòng và huyết heo còn thừa, nàng có

muốn mang qua cho họ một ít luôn không?’

Hứa Thảo liếc nhìn bộ lòng

heo một cái, khẽ lắc đầu nói: “Thôi, cái này khỏi cần đưa, chúng ta giữ

lại làm dồi, khi đó mang cho bọn họ một ít là được.”

Phú Quý cười đáp: “Vậy cũng được, nàng cầm nổi không? Nếu không để ta đi cùng nàng.”

Hứa Thảo tất nhiên là cầm được, nàng từ nhỏ đã làm việc nhà nông, mấy cân

thịt này thì nhằm nhò gì, liền nói: “Không thành vấn đề, ta đi đưa cho

cha mẹ, chàng ở lại xem mấy thứ này đi.”

Chờ Hứa Thảo mang một giò

heo và mười cân thịt đi vào Hứa gia, Lí thị nhìn thấy nhiêu đó thịt, mắt liền trợn to. Qua nửa ngày mới nhếch miệng cười phá lên, trên mặt không che giấu được vui vẻ. “Đại nha, tất cả mấy thứ này là Phú Quý bảo ngươi mang đến sao?”

Hứa Thảo cười đáp: “Vâng.”

Nguyên lai nàng còn

tưởng Phú Quý nhiều lắm liền cho cha mẹ nàng chừng hai ba cân thịt, lại

không ngờ hắn cho nhiều như vậy. Kỳ thật cho dù Phú Quý không cho, nàng

cũng sẽ không nói cái gì, dù sao bây giờ nàng đã là người Dương gia,

không thể lúc nào cũng nhớ về nhà mẹ đẻ. Nhưng mà, nếu nàng có bản lĩnh, tự nhiên sẽ giúp gia đình nhà mình tốt hơn, đều là người nhà cùng chung huyết thống sống với nàng mười mấy năm, nàng không nhẫn tâm nhìn bọn họ chịu khổ. Nếu khoai tây kia mà có thể trồng thành công, nàng chắc chắn

sẽ thuyết phục nương nàng trồng theo.

“Phú Quý thật có lòng.” Lí thị

cười đến mức miệng không khép lại được. “Phú Quý xem ra là cái nam nhân

tốt đi, ta và cha ngươi giúp ngươi tìm đúng người rồi a.”

Hứa Thảo

cũng cười theo, đúng vậy, Phú Quý đúng là một người đàn ông tốt, có

trách nhiệm. Cho dù là ở kiếp trước, thời hiện đại, người đàn ông nguyện ý đứng ra bênh vực vợ mình khi mẹ chồng, nàng dạu hay anh em trong nhà

xảy ra mâu thuẫn, đúng là không nhiều.

Nghĩ đến tình huống trong nhà, Hứa Thảo đột nhiên nói: “Nương, số thịt này mọi người giữ lại mà an,

đừng mang đi lên trấn bán, Tiểu Sơn, nhị nha và tam nha đang ở thời điểm phát triển, nên để bọn họ ăn uống có chút dinh dưỡng, chứ đừng giống

con.” Lớn không nổi, mấy lời phía sau Hứa Thảo thật là không dám nói ra.

Lí thị chống nạnh, hung hăng trừng mắt Hứa Thảo, cả giận nói: “Cái gì mà

giống ngươi? Lão nương không phải nhịn ăn, nhịn uống nuôi ngươi lớn hay

sao?”

Hứa Thảo vội vàng đáp: “Nương, con cũng không phải có ý tứ đó, ý con là đệ đệ, muội muội đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu không cho bọn chúng

ăn chút đồ ăn dinh dưỡng bồi bổ, Tiểu Sơn lớn lên gầy yếu giống ta thì

làm sao bây giờ? Người không phải là mong ước Tiểu Sơn lớn lên trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa hay sao? Người không muốn nhị nha

tam nha lớn lên xinh đẹp để tìm được nam nhân tốt hay sao?”

Lí thị

nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy đúng, nếu là con trai lớn lên khỏe mạnh, tuấn

tú, con gái xinh đẹp, gả cho đàn ông tốt, ngày sau bà cũng Hứa lão cha

cũng sống tốt hơn. Làm gì luyến tiếc chút thịt này. Nghĩ tốt lắm, Lí thị mới nói: “Được rồi, ta đều biết, khẳng định sẽ không mang đi bán, để

lại cho mọi người trong nhà ăn.”

Hứa Thảo cùng bà nói thêm vài câu,

mới mang theo rổ không trở về. Lúc này, Phú Quý đang ở trong sân đem một miếng đầu heo lớn cắt nhỏ ra, thị heo thì thái mỏng dễ dàng huân thịt

hơn, Thẩm thị, nhị đệ và tam đệ cùng nhau giúp đỡ.

Bận cả một ngày,

rốt cục cũng đem một cái giò heo sau cùng trăm cân thịt xử lý tốt, còn

bộ lòng heo thì giao cho Hứa Thảo, còn thịt thừa thì rửa sạch sẽ, chuẩn

bị bữa tối làm món khai tây hầm thịt heo.

Rửa sạch thịt, Hứa Thảo về

phòng kiểm tra đống khoai tây trong góc, khoai cũng không nhiều, nên

nàng không dám lấy nhiều nấu. Phú Quý giúp nàng dựng tạm một cái bếp ở

trong sân, bắt đầu nấu cơm.

Hầm một canh giờ canh xương heo liền tỏa

hương thơm ngát bốn phía, Hứa tHỏa gọt khoai tây, cắt khối, rửa sạch cho vào nồi nước sôi, lại bỏ thêm muối. Nấu tiếp hơn nửa canh giờ, mùi thơm càng thêm nồng đậm, Hứa Thảo lấy vài cộng hoa tỏi non lấy từ nhà mẹ đẻ, cắt khúc cho vào.

Tiểu Bạch chạy nhanh vào, đứng ở trước bếp nhìn

nồi canh xương chằm chằm đến xuất thuần, ánh mắt đen bóng linh động. Hắc Tử cũng có chút xao động, nhưng so với Tiểu Bạch thì chững chạc hơn,

chỉ nằm úp sấp một bên nhìn chằm chằm.

Từ trong bếp xây bếp lò Đức Tử thúc cùng Thanh Sơn huynh đệ đi ra, nhìn thấy nồi canh hầm mùi thơm nức mũi, liền cười nói: “Vợ Phú Quý a, đây là canh xương thịt đúng không?

Thật thơm quá!:

Vừa nãy hai người này cũng nghe Hứa Thảo nói, biết rõ người ta không thích người khác gọi nam nhân của nàng là kẻ ngốc hoặc

là Dương Lăng Tử, nên tinh ý sửa lại cách gọi.

uý lắc đầu đáp: “Triệu đại thúc, việc này không được, ta sẽ không bán thiếu, năm ngoái cùng

năm kia ngươi còn thiếu ta bạc, nay cũng không thể mua thiếu nữa a.” Hắn lại không ngốc, ngày trước mỗi lần săn con mồi về người trong thôn mua, hắn đều nhắm một mắt mở một mắt bán thiếu cho. Có người thích chiếm

tiểu tiện nghi, mua không trả tiền, khất nợ, lâu nhất cũng là hai năm,

hắn cũng chưa tính toán đến. Nhưng giờ hắn có vợ, không thể lại sống như vậy, hắn còn muốn kiếm tiền nuôi vợ nuôi con a.

Triệu thúc kia

mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Không phải do ta không có bạc sao, nếu

không ngươi bán cho ta năm cân thịt, qua năm ta đem tiền còn thiếu của

ngươi hai năm trước cộng thêm lần này trả đủ luôn.”

Phú Quý lắc

đầu, hắn cũng không phải là khờ. Trước kia hắn nghĩ tình hàng xóm láng

giềng mới nhân nhượng bán thiếu cho, người trong thôn lại nghĩ hắn ngốc, nương cũng luôn mắng hắn là kẻ đần, cứ bán như vậy thì làm gì có tiền.

Nhưng hắn cũng không để ý lắm, do lúc đó chỉ có hắn và Miêu Miêu, ít

tiền cũng đủ tiêu, hiện tại lại không giống như thế.

Bây giờ hắn sẽ không bán thiếu, người trong thôn đến mua thịt thiếu rất nhiều, liền ngươi một câu ta một câu nói lên.

“Lăng Tử a, cưới vợ một cái liền trở nên không giống xưa nữa a? Người cùng

thôn với nhau chả nhẽ mua thiếu hai cân thịt cũng không được?”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi bán cho chúng ta vài cân, qua năm chúng ta mang bạc trả ngươi thôi.”

Mọi người đều nghĩ hắn ngốc, dễ dụ, nên hắn thay đổi đều do Hứa Thảo thổi gió, tất cả ánh mắt nhìn Hứa Thảo đều thay đổi.

Phú Quý xua tay đáp: “Không được, không được, ngày sau ta còn muốn nuôi

sống gia đình, ta cũng không phải kẻ ngốc, nên làm sao tin rằng qua năm

các ngươi sẽ trả tiền cho ta. Muốn mua thì mua, không thì thôi, ta sẽ

không bán thiếu.”

Trần thị đứng ở một bên vẻ mặt chán nản, sao

ngươi không sớm thông minh một chút, để đến bây giờ mới tỉnh ra. Một năm qua cũng không biết mất bao nhiêu tiền vì bán thiếu không trả, thật sự

đáng hận!

Hứa Thảo nhìn thấy vậy, cũng đi lên, đứng ở bên cạnh Phú Quý, cười nói:

“Thịt heo này so với giá tiền trên trấn còn rẻ hơn mấy văn, thời tiết này

trời rất nhanh sẽ có tuyết rơi, thịt heo trên trấn khẳng định sẽ tăng

giá, tướng công ta đã bán giá hữu nghị cho mọi người, các người lại còn

muốn chiếm tiện nghi của hắn sao? Trước kia chuyện ta không quản, nhưng

bây giờ hắn cưới ta, chúng ta là vợ chồng, ngày sau còn muốn sống qua

ngày, nuôi con cái, đều cần bạc a. Tướng công của ta cũng không phải

ngốc thật, ngày trước một mình hắn nuôi Miêu Miêu, không có người quản

gia, các ngươi mua thiếu hắn nghĩ đến tình làng nghĩa xóm bán cho các

ngươi. Hiện tại đã không giống xưa nữa. Còn có mong các vị bá bá, thím,

thúc thúc nhớ kỹ, tướng công ta gọi là Dương Phú Quý, hoặc là Dương Thần An, hắn không gọi là kẻ ngốc hoặc Dương Lăng Tử.”

Mọi người xung quanh nghe xong đều sửng sốt, nhưng cũng hiểu được lời Hứa Thảo nói là

đúng, ngày trước Phú Quý không nghĩ so đo cùng bọn họ, nhưng nay người

ta đã thành thân còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình, bọn họ cũng không thể chiếm tiện nghi người ta mãi. Hơn nữa tiểu nương tử này bộ dáng cũng

không dễ khi dễ a, ngày sau cũng đừng hòng chiếm được tẹo tiện nghi nào

của họ nữa.

Phú Quý nghe Hứa Thảo nói, liền đứng ở một bên nhếch miệng cười vui vẻ.

“Kia được rồi, Lăng… khụ khụ, Phú Quý a, cho ta hai cân thịt, chúng ta cũng

không thể mua nhiều nổi, mua một ít về huân, lưu trữ qua năm mới ăn.”

Người trong thôn tuy rằng đều nghèo, nhưng là chuẩn bị đến năm mới, tốt xấu

gì cũng bỏ ra được mấy chục văn mua ít thịt dự trữ để qua năm mới ăn.

Mùa xuân năm nay trải qua một trận ôn dịch, không ảnh hưởng đến con

người, nhưng lại ảnh hưởng nặng đối với gia cầm, trong thôn và các thôn

lân cận gia cầm đều chết sạch. Bằng không nơi thâm sơn cùng cốc này,

thịt cũng không đắt như thế. Năm trước trên trấn bán thịt heo cũng chỉ

mười một, mười hai văn một cân, béo một chút thì mười bốn văn. Năm nay

ước chừng có lẽ sẽ đắt hơn vài văn tiền a.

Nhìn thấy có người mua, những người phía sau cũng tiến lên mua, đều không mua nhiều, chỉ dăm ba cân, để dành qua năm ăn đỡ thèm.

Rất nhanh một nửa thịt đã bán hết, không một ai mua thiếu. Nhìn thấy túi

tiền của Phú Quý đầy tràn, Trần thị hai mắt tham lam đỏ bừng, nghĩ đến

việc số tiền này không có phần của bà ta, trong lòng liền giống như trăm móng vuốt cào xé, hận không thể nhào lên dạy bảo Phú Quý một chập,

khiến hắn đưa tiền cho bà. Nhưng là, bà cũng biết Phú Quý không có khả

năng nhả tiền ra.

Còn lại một ít thịt, Phú Quý cầm một cái giò

heo đưa cho Thẩm thị nói: “Nhị đệ muội, một cái chân này các ngươi lưu

trữ ăn, tuy rằng chúng ta ở riêng, nhưng vẫn là người một nhà.”

Trần thị nhìn cái giò heo kia, tính lại đây, vừa đi được hai bước, đã nghe

Phú Quý nói: “Nhị đệ muội, thịt này ngươi tẩm ướp, huân lên rồi khóa ở

trong phòng ngươi, như vậy đến lúc qua năm mới các ngươi đều có thịt

ăn.”

Giò heo này nếu là để cho Trần thị giữ, khẳng định bà ta sẽ

vụиɠ ŧяộʍ mang cho các ca ca đệ đệ nhà bà ta, người trong nhà mà ăn một

miếng bà ta có thể chửi cả ngày, chẳng thà đưa cho Nhị đệ muội giữ, như

vậy mọi người còn nếm được chút thịt.

Dương lão cha cũng nhìn

thấy hành động của Trần thị, hừ lạnh nói: “Nghe đại ca ngươi, Con dâu

lão nhị xử lý cho tốt rồi khóa lại trong phòng, ngày sau chúng ta cùng

ăn. Nếu là ai dám nói ngươi, ngươi cứ trực tiếp nói cho ta, ta không tin có người không coi ta ra gì dám làm phản ở cái nhà này.”

Dương

lão cha nghĩ đến cảnh người một nhà không giống người một nhà liền tức

giận, cảm thấy chính bản thân ông phải dữ dằn một chút mới tốt, bằng

không nhà lão nhị bị bức ra riêng nữa thì thật là gia môn bất hạnh,

người trong thôn mỗi người một ngụm nước miếng không nhấn chìm cả nhà họ mới lạ.

Lúc này, Thẩm thị mới cười tủm tỉm tiếp nhận giò heo trong tay Phú Quý, cười cười nói một câu cảm ơn.

Phú Quý lại lấy cái giò heo còn lại, cắt thêm mười cân thịt heo, bỏ vào rổ

trúc giao cho Hứa Thảo, nói: “Vợ, nàng giữ cái này, đợi một lát nữa

chúng ta mang qua cho cha mẹ, bộ lòng và huyết heo còn thừa, nàng có

muốn mang qua cho họ một ít luôn không?’

Hứa Thảo liếc nhìn bộ

lòng heo một cái, khẽ lắc đầu nói: “Thôi, cái này khỏi cần đưa, chúng ta giữ lại làm dồi, khi đó mang cho bọn họ một ít là được.”

Phú Quý cười đáp: “Vậy cũng được, nàng cầm nổi không? Nếu không để ta đi cùng nàng.”

Hứa Thảo tất nhiên là cầm được, nàng từ nhỏ đã làm việc nhà nông, mấy cân

thịt này thì nhằm nhò gì, liền nói: “Không thành vấn đề, ta đi đưa cho

cha mẹ, chàng ở lại xem mấy thứ này đi.”

Chờ Hứa Thảo mang một

giò heo và mười cân thịt đi vào Hứa gia, Lí thị nhìn thấy nhiêu đó thịt, mắt liền trợn to. Qua nửa ngày mới nhếch miệng cười phá lên, trên mặt

không che giấu được vui vẻ. “Đại nha, tất cả mấy thứ này là Phú Quý bảo

ngươi mang đến sao?”

Hứa Thảo cười đáp: “Vâng.”

Nguyên lai nàng còn tưởng Phú Quý nhiều lắm liền cho cha mẹ nàng chừng hai ba cân

thịt, lại không ngờ hắn cho nhiều như vậy. Kỳ thật cho dù Phú Quý không

cho, nàng cũng sẽ không nói cái gì, dù sao bây giờ nàng đã là người

Dương gia, không thể lúc nào cũng nhớ về nhà mẹ đẻ. Nhưng mà, nếu nàng

có bản lĩnh, tự nhiên sẽ giúp gia đình nhà mình tốt hơn, đều là người

nhà cùng chung huyết thống sống với nàng mười mấy năm, nàng không nhẫn

tâm nhìn bọn họ chịu khổ. Nếu khoai tây kia mà có thể trồng thành công,

nàng chắc chắn sẽ thuyết phục nương nàng trồng theo.

“Phú Quý

thật có lòng.” Lí thị cười đến mức miệng không khép lại được. “Phú Quý

xem ra là cái nam nhân tốt đi, ta và cha ngươi giúp ngươi tìm đúng người rồi a.”

Hứa Thảo cũng cười theo, đúng vậy, Phú Quý đúng là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm. Cho dù là ở kiếp trước, thời hiện đại,

người đàn ông nguyện ý đứng ra bênh vực vợ mình khi mẹ chồng, nàng dâu,

hay anh em trong nhà xảy ra mâu thuẫn, đúng là không nhiều.

Nghĩ

đến tình huống trong nhà, Hứa Thảo đột nhiên nói: “Nương, số thịt này

mọi người giữ lại mà an, đừng mang đi lên trấn bán, Tiểu Sơn, nhị nha và tam nha đang ở thời điểm phát triển, nên để bọn họ ăn uống có chút dinh dưỡng, chứ đừng giống con.” Lớn không nổi, mấy lời phía sau Hứa Thảo

thật là không dám nói ra.

Lí thị chống nạnh, hung hăng trừng mắt Hứa

Thảo, cả giận nói: “Cái gì mà giống ngươi? Lão nương không phải nhịn ăn, nhịn uống nuôi ngươi lớn hay sao?”

Hứa Thảo vội vàng đáp:

“Nương, con cũng không phải có ý tứ đó, ý con là đệ đệ, muội muội đang

tuổi ăn tuổi lớn, nếu không cho bọn chúng ăn chút đồ ăn dinh dưỡng bồi

bổ, Tiểu Sơn lớn lên gầy yếu giống ta thì làm sao bây giờ? Người không

phải là mong ước Tiểu Sơn lớn lên trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa hay sao? Người không muốn nhị nha tam nha lớn lên xinh đẹp để

tìm được nam nhân tốt hay sao?”

Lí thị nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy

đúng, nếu là con trai lớn lên khỏe mạnh, tuấn tú, con gái xinh đẹp, gả

cho đàn ông tốt, ngày sau bà cũng Hứa lão cha cũng sống tốt hơn. Làm gì

luyến tiếc chút thịt này. Nghĩ tốt lắm, Lí thị mới nói: “Được rồi, ta

đều biết, khẳng định sẽ không mang đi bán, để lại cho mọi người trong

nhà ăn.”

Hứa Thảo cùng bà nói thêm vài câu, mới mang theo rổ

không trở về. Lúc này, Phú Quý đang ở trong sân đem một miếng đầu heo

lớn cắt nhỏ ra, thị heo thì thái mỏng dễ dàng huân thịt hơn, Thẩm thị,

nhị đệ và tam đệ cùng nhau giúp đỡ.

Bận cả một ngày, rốt cục cũng đem một cái giò heo sau cùng trăm cân thịt xử lý tốt, còn bộ lòng heo

thì giao cho Hứa Thảo, còn thịt thừa thì rửa sạch sẽ, chuẩn bị bữa tối

làm món khai tây hầm thịt heo.

Rửa sạch thịt, Hứa Thảo về phòng

kiểm tra đống khoai tây trong góc, khoai cũng không nhiều, nên nàng

không dám lấy nhiều nấu. Phú Quý giúp nàng dựng tạm một cái bếp ở trong

sân, bắt đầu nấu cơm.

Hầm một canh giờ canh xương heo liền tỏa

hương thơm ngát bốn phía, Hứa tHỏa gọt khoai tây, cắt khối, rửa sạch cho vào nồi nước sôi, lại bỏ thêm muối. Nấu tiếp hơn nửa canh giờ, mùi thơm càng thêm nồng đậm, Hứa Thảo lấy vài cọng hoa tỏi non mang về từ nhà mẹ đẻ, cắt khúc cho vào.

Tiểu Bạch chạy nhanh vào, đứng ở trước bếp nhìn nồi canh xương chằm chằm đến xuất thần, ánh mắt đen bóng linh

động. Hắc Tử cũng có chút xao động, nhưng so với Tiểu Bạch thì chững

chạc hơn, chỉ nằm úp sấp một bên nhìn chằm chằm.

Từ trong bếp xây bếp lò Đức Tử thúc cùng Thanh Sơn huynh đệ đi ra, nhìn thấy nồi canh

hầm mùi thơm nức mũi, liền cười nói: “Vợ Phú Quý a, đây là canh xương

thịt đúng không? Thật thơm quá!

Vừa nãy hai người này cũng nghe

Hứa Thảo nói, biết rõ người ta không thích người khác gọi nam nhân của

nàng là kẻ ngốc hoặc là Dương Lăng Tử, nên tinh ý sửa lại cách gọi.