Chương 13: Anh có chắc dưa này của anh ăn được sao?

Chú Nam đi đến bên giường, với tay nhặt quả cầu giấy lên và mở ra.

Một dòng chữ rất đơn giản được viết trên giấy.

"Nếu không muốn nó chết thì cho nó ăn."

Trong quả bóng giấy chỉ có hai thứ, cái bật lửa sắt tự nhiên bị bỏ qua, thứ duy nhất còn lại chính là củ cà rốt.

“Cái này. . . Ai muốn giúp chúng ta ?” Chú Nam sửng sốt, không biết nên làm gì với quả cầu giấy và củ cà rốt trong tay.

Trong lúc nhất thời, ông nghĩ đến rất nhiều.

Theo hướng dẫn trên tờ giấy... Thứ này có thể chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho con trai ông

Chú Nam cúi đầu nhìn, phát hiện củ cà rốt quả thực cùng rau củ bị nhiễm xạ hoàn toàn khác biệt, thay vì những đốm xám thì trong suốt như pha lê, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.

“Ba… khụ khụ… cái gì vậy?” Tiểu Thiên vừa khóc vừa ho lo lắng hỏi.

"Là thuốc! Là thuốc!" Chú Nam cũng hoài nghi tính xác thực của tờ giấy này, chẳng lẽ một củ cà rốt lại có thể chữa được bệnh hiểm nghèo đến bệnh viện cũng không chữa được sao?

Nhưng giờ phút này, ông không có lựa chọn!

Phản ứng ngộ độc của Tiểu Thiên ngày càng trở nên dữ dội hơn, và hắn sẽ chết vì suy nội tạng trong vòng hai giờ nữa.

Bây giờ Chú Nam giống như kẻ sắp chết đuối, chỉ cần có người trên bờ cho ông một cọng rơm cứu mạng, vô luận có thật sự viên mãn hay không, ông cũng sẽ nắm chắc!truyenhd.com

Dùng một từ không thích hợp để mô tả nó... nghĩa là, "chữa ngựa chết như bác sĩ ngựa sống".

(*) Chữa ngựa chết như bác sĩ ngựa sống: là một thành ngữ, có nghĩa là dù biết tình thế đã vô vọng nhưng vẫn muốn ôm lấy một tia hy vọng và tích cực tìm cách cứu sống, cũng thường ám chỉ việc thực hiện nỗ lực cuối cùng.

“Con trai, con há miệng ra, con ăn đi…” Chú Nam nghiến răng nghiến lợi, đi đến bên giường mở miệng Tiểu Thiên ra, sau đó nhét củ cà rốt trong tay cậu vào miệng.

"Nhanh nhai! Nuốt xuống đi!" Chú Nam rơm rớm nước mắt thúc giục, cố nén đau lòng.

Tiểu Thiên không hiểu ba mình đang làm gì, nhưng lúc này ý thức của hắn đã gần như mơ hồ, và không còn sức lực để suy nghĩ, vì vậy hắn chỉ có thể làm theo chỉ dẫn của chú Nam một cách vô thức.

Lý Thiên Nhiên đứng ở ngoài tường, yên lặng nhìn tình cảnh xảy ra trong phòng.

Cuối cùng, Tiểu Thiên nuốt ngụm đầu tiên.

"Ah!"

Tiểu Thiên đột nhiên hô lên một tiếng, rồi toàn thân bắt đầu run rẩy kịch liệt.

"Tiểu Thiên! Tiểu Thiên!" Chú Nam sững sờ, nửa củ cà rốt trong tay ông rơi xuống đất.

Lúc này, Tiểu Thiên đột nhiên ngồi dậy, gục bên giường, điên cuồng nôn mửa.

Sau khi nôn xong, hô hấp của hắn dần trở nên đều đặn, trên da màu xám cũng dần dần bắt đầu rút đi!

Lý Thiên Nhiên tận mắt nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên trở nên hồng hào.

Anh hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra một quyển sổ ghi chép, dùng bút chì viết: cây trồng cấp cổ dược có thể chữa khỏi nhiễm độc phóng xạ, tuy nhiên còn chưa biết có để lại di chứng hay không...

Chú Nam khóc vì sung sướиɠ vọng ra từ trong phòng.

Lý Thiên Nhiên lặng lẽ bế Lý Hân lên, quay người đi về phía chiếc xe tải của anh ở đằng xa.

Kết quả mà anh muốn đã có.

Việc Tiểu Thiên được chữa khỏi cho thấy tác dụng đáng sợ của cây trồng cấp thuốc cổ, với tư cách là đối tượng thử nghiệm, Tiểu Thiên đã lấy lại được mạng sống của mình và Lý Thiên Nhiên cũng có được dữ liệu mà anh muốn, đây là tình huống đôi bên cùng có lợi.

Trong bước tiếp theo, các thí nghiệm của Lý Thiên Nhiên sẽ còn khó khăn hơn.truyenhd.com

Anh muốn xem liệu trình độ của thuốc cổ có thể biến những sinh vật bị đột biến trở lại hình dạng ban đầu do ăn nhầm rau bị nhiễm xạ hay không.

Nhưng những cơ hội như vậy rất hiếm.

Ngay cả anh cũng cần phải gặp được may mắn.

...

Sau khi lái chiếc xe tải ra khỏi thị trấn, 30 phút sau Lý Thiên Nhiên lái xe vào trung tâm Nam Thành

Lúc đó đã là mười giờ đêm.

Nếu đặt trước khi Kỷ nguyên hủy diệt đến, thì con phố giải trí ở trung tâm thành phố Nam Thành lúc này mới chỉ là lúc bắt đầu của cuộc sống về đêm.

Nhưng bây giờ trên đường không một bóng người, khắp nơi có thể nhìn thấy kính và biển hiệu vương vãi, cửa các trung tâm thương mại và cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa, tủ trưng bày bằng kính của một số cửa hàng đã bị đập vỡ, đồ đạc bên trong đã biến mất. Rõ ràng, đã có một cuộc bạo loạn xảy ra.

Những ánh đèn nê-ông trong các quán bar, KTV vốn luôn thịnh vượng cũng đã mờ đi, không còn tiếng nhạc sôi động vang vọng khắp các con đường, ngõ hẻm.

Xác chó mèo nằm la liệt ngoài đường, không ai thu gom, đang phân hủy nhanh chóng.

Thỉnh thoảng, một chiếc xe cấp cứu hú còi inh ỏi.

Có một cảm giác tuyệt vọng trong không khí.

Thỉnh thoảng, có một cảnh sát đi xe máy điện đi ngang qua bên đường, vẻ mặt cũng lo lắng, phần lớn câu nói phát ra từ chiếc máy bộ đàm đeo bên hông là:

"Lại xảy ra một vụ cướp trên phố xx..."

"Vụ trộm xảy ra ở cộng đồng xx..."

"Một thi thể nữ được tìm thấy trong ao số xx, và thời điểm tử vong là..."

Nhìn thấy cảnh này, Lý Thiên Nhiên nhận ra rằng tình hình nằm ngoài tầm kiểm soát hơn so với những gì anh dự đoán. Trong ngày tận thế, có quá nhiều tên côn đồ với ý đồ xấu lợi dụng cơ hội để tạo ra hỗn loạn, khiến số người chết vì nhiễm độc phóng xạ càng nhiều hơn.

Lý Thiên Nhiên lái xe ra khỏi Phố Giải trí, và sau khi rẽ vào một góc, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn.truyenhd.com

Ngay sau đó, anh nhìn thấy một đám đông khổng lồ ở lối vào của một cửa hàng bách hóa, và lúc này thực sự là một hàng dài mấy trăm mét!

Nhiều băng rôn phát sáng được treo trước cổng TTTM.

"Văn phòng mua hàng được chỉ định cho vật tư khẩn cấp"

Những hộp cơm, mì trắng và một số loại rau được chất đống trong tủ lạnh, lúc này chúng giống như vàng ngọc hấp dẫn nhất, thu hút ánh nhìn của hàng nghìn người trước cửa TTTM.

Họ không sợ lạnh vào lúc này, họ co cụm ở đây như những con kiến, làm ồn ào, thậm chí la hét và chửi rủa.

"Đừng chen vào xếp hàng! Tôi đã đợi năm tiếng rồi, để tôi mua trước!"

"Đánh rắm, vị trí này vốn là của tôi chỉ là tôi vừa mới đi toilet..."

"Ngựa cỏ, đám nông dân vô học, tôi là tổng giám đốc công ty Tân Đông... đắc tội với tôi, tôi không cho các người có kết quả tốt. Này, ai đá tôi?"

Vài chiếc xe cảnh sát đậu bên cạnh, đèn nhấp nháy, một quân cảnh cầm loa hét lớn:

"Mọi người ý thức chấp hành mệnh lệnh! Yên tâm đừng nóng vội, mỗi người đều có hạn mức mua hàng! Có giấy tờ hợp lệ mới có thể mua năm cân gạo, năm cân bột mì, một cân rau củ!"

Thấy vậy, Lý Thiên Nhiên không biết phải nói gì.

Mọi người thích tích trữ lương thực mỗi khi gặp thiên tai, cho đến khi họ cảm thấy an toàn, cho đến khi nhà của mọi người giống như một nhà kho nhỏ. Vì vậy dưới điều kiện quốc gia như hiện nay, ngay cả khi giá lương thực tăng cao vào thời điểm này, nó vẫn không thể bù đắp cho sự hoảng loạn mua hàng của họ.

Anh đang định rời đi, đột nhiên có một người cảnh sát đi tới, gõ nhẹ vào cửa sổ xe của Lý Thiên Nhiên, trịnh trọng nói: "Dừng xe, tắt máy!"truyenhd.com

Lý Thiên Nhiên sửng sốt, từ bên dưới tay lái phụ lấy ra một hộp thuốc lá đã mở, rút

ra một điếu, trên mặt mang theo nụ cười đưa qua cho người cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, làm sao vậy?"

Trên thực tế, anh không có thói quen hút thuốc, đối với anh, hút thuốc chỉ là một công cụ xã giao mà thôi.

Người cảnh sát thấy vậy, xua tay, mặc dù không nhận nhưng thái độ đã dễ chịu hơn rất nhiều, nói: "Mời anh mở thùng hàng phía sau ra tôi muốn kiểm tra một chút."

Trong thùng hàng phía sau Lý Thiên Nhiên không có hàng lậu nên lúc này cũng không có gì phải lo lắng, anh mở cửa, dựa theo chỉ dẫn của đối phương mà mở thùng hàng.

Người cảnh sát dùng điện thoại chụp ảnh, phát hiện trong thùng hàng chỉ có mấy nông cụ, liền gật đầu nói: "Không có việc gì, đi đi!"

"Hai ngày nay luôn có một số người vi phạm pháp luật dùng xe tải kéo rau độc bán như rau bình thường ở các thành phố thị trấn, kiếm lời rất lớn. Vì vậy hãy lưu ý, nếu anh muốn mua đồ ăn phải đến điểm thu mua được chỉ định, những thứ bên ngoài không an toàn đâu.”

"Cảm ơn!" Lý Thiên Nhiên gật đầu.

Dự đoán của anh quả nhiên không sai, quốc gia đã bắt đầu khống chế việc buôn bán lương thực, nhưng sau khi nghe người cảnh sát nói như vậy, anh mới hiểu tại sao hai ngày qua lại có nhiều vụ ngộ độc như vậy.

Thì ra một số tên trộm vô đạo đức đã bán rau nhiễm xạ...

Chọn một số loại rau ít bị nhiễm xạ hơn, và giao dịch khi trời tối và ánh sáng kém... Thật là những tên khốn kiếp!

Trước khi lái xe đi, anh nhìn một lượt những người trước cửa TTTM, nếu không phải may mắn được chọn làm người chơi, có lẽ bây giờ anh cũng là một trong số những người này.truyenhd.com

Hoặc, trở thành một trong những người chết do ăn phải thức ăn nhiễm xạ được đăng trên báo.

“Anh à, em thấy hơi sợ…” Lý Hân ngồi ở ghế lái phụ, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô luôn cảm thấy bầu không khí u uất và đáng sợ.

Lý Thiên Nhiên sờ đầu cô nói: "Anh ở đây."

Lý Thiên Nhiên đã không nói quá nhiều lời an ủi.

Chỉ ba từ đơn giản nhất này thôi cũng đủ khiến Lý Hân cảm thấy vô cùng an toàn.

“ Vâng!” Lý Hân liều mạng gật đầu: “Có anh, Hân Hân cái gì cũng không sợ!”

Lý Thiên Nhiên xoay vô lăng và chuẩn bị quay trở lại trang trại, hôm nay đã quá muộn và anh đã rất buồn ngủ.

Tuy nhiên, ngay khi anh lái xe ra khỏi đường vành đai ngoài ở ngoại ô thành phố, một chiếc xe tải nhỏ đã được cải tiến đột ngột tăng tốc và vượt qua anh, cùng với tiếng phanh gấp, chiếc xe phía bên kia lao thẳng ra giữa đường, đột ngột chặn đường đi của Lý Thiên Nhiên!

"..." Lý Thiên Nhiên đột nhiên cau mày, lặng lẽ từ dưới ghế lấy ra một cái sắc nhọn quân đội gai.

Cửa xe bên kia bật mở, một người đàn ông béo lùn, mặt có mụn trứng cá lén lút nhảy ra ngoài với một chiếc túi lớn trên lưng, chạy đến xe của Lý Thiên Nhiên gõ cửa sổ và nói: "chào anh!"truyenhd.com

"Làm sao vậy?" Lý Thiên Nhiên một tay cầm quân gai, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa.

"Tôi vừa rồi nhìn thấy anh quanh quẩn ở cửa TTTM, có phải anh đang muốn mua đồ ăn, nhưng chưa có mua được phải không?" Người đàn ông cười tủm tỉm, đột nhiên mở khóa túi xách, lộ ra đồ vật bên trong: "Dưa hấu, bí xanh, bí ngô, cà chua và gạo! Tôi có mọi thứ, anh có muốn mua không?"

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lý Thiên Nhiên đông cứng lại.

Cảm giác, người này là một trong số những người bán đồ ăn bị nhiễm xạ mà người cảnh sát vừa rồi đã nói.

Lý Thiên Nhiên nhìn đối phương từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng lại thật lâu trong túi rau của đối phương, đột nhiên cười hỏi: " Này anh, dưa này của anh.... vẫn còn ăn được sao?"