Chương 19: Rốt cuộc vẫn là do tôi đã đánh giá thấp lòng người trong ngày tận thế

Xét cho cùng, dung tích động cơ của xe tải quá nhỏ, cho dù Lý Thiên Nhiên có đạp ga hết cỡ cũng không bằng được chiếc xe địa hình mạnh mẽ Mercedes-Benz.

Và điều quan trọng nhất là, sau khi đi qua một khúc cua, Lý Thiên Nhiên lại nhìn thấy hai chiếc xe địa hình cũng đã được nâng cấp ở ngã tư trước mặt, chúng được bao quanh bởi những thanh sắt kiên cố ở phía trước và phía sau và ở cả hai bên, với một cấu trúc hung dữ và một tư thế độc đoán! Chúng dừng lại cạnh nhau, chặn hẹp lại lối đi

Phía trước có chốt chặn, phía sau có binh truy, hai bên đường ổ gà sâu gần một mét, nếu cố vượt qua có thể sẽ gặp tai nạn xe cộ mà chết!truyenhd.com

Hai người trên một chiếc xe đã đi đến ngõ cụt!

Lý Thiên Nhiên nghiến răng, đột nhiên xoay vô lăng, đồng thời đạp phanh bằng chân phải.

Đuôi xe tải lắc lư dữ dội, cả thân xe lật ngang, bánh xe cọ sát với mặt đất dữ dội, trôi về phía trước năm mét rồi dừng lại trong một làn khói.

Két!

Thấy vậy, chiếc xe địa hình Mercedes-Benz đuổi theo phía sau cũng đạp phanh chặn đường quay lại, cùng lúc đó, bốn người đàn ông lực lưỡng nhảy ra khỏi xe, trên người có những con dao quân dụng sắc nhọn dắt ở thắt lưng. Hùng hổ sải bước về phía chiếc xe tải.

Tám người bao vây chiếc xe tải, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn và xảo quyệt như một bầy sói đang vây bắt con mồi!

Lý Thiên Nhiên một tay nắm lấy Tiểu Thiên nhảy xuống từ ghế lái chính, dùng Tiểu Thiên chắn cơ thể anh, sau đó nhìn lên.

"Ha ha... Lý Thiên Nhiên đúng không?" Nhìn thấy Lý Thiên Nhiên nhảy xuống xe, người đàn ông đeo tai nghe cười lạnh một tiếng, sau đó hai tay đút túi đi tới: "Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trần Nam, và tôi thuộc về công ty dược Thiên Nhuận, việc mời anh gặp mặt theo cách đặc biệt này không có ý gì khác ... Tôi biết rằng anh có thuốc trị ngộ độc cấp tính trong tay, vì vậy chúng tôi muốn hợp tác với anh. "

" Anh cấp thuốc, chúng tôi góp sức, cùng nhau kiếm tiền! Rất nhiều tiền!"truyenhd.com

Lý Thiên Nhiên dựa vào Tiểu Thiên phía sau, nhìn tám người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình, và hỏi một cách thờ ơ: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Hiện tại trước mặt anh chỉ có hai con đường. Thứ nhất là anh tự nguyện hợp tác với chúng tôi. Mọi người đều thân thiện và kiếm tiền bằng nụ cười; cách thứ hai..." Trần Nam vừa nói vừa từ thắt lưng rút ra con dao quân dụng đập đập nhẹ vào lòng bàn tay mình: "Chúng tôi sẽ gϊếŧ anh và lấy thuốc."

Đôi mắt của Lý Thiên Nhiên dần trở nên lạnh lùng khi nghe thấy những lời đe dọa không che đậy của Trần Nam

...

32 giờ trước.

Ngay khi Lý Thiên Nhiên đang lái xe tải với Lý Hân ở ngoại ô thành phố Nam Thành, và vướng vào người đàn ông bán thực phẩm bẩn thì Tiểu Thiên, người đã thoát khỏi nguy hiểm ở nhà chú Nam tỉnh dậy.

"Con! Con cuối cùng cũng tỉnh rồi! Con làm ba sợ chết khϊếp!" Chú Nam ở bên giường nhìn thấy con trai tỉnh lại, nước mắt giàn giụa, cuối cùng cũng buông lỏng trái tim.

"Ba. . . Đây là sao vậy?" Tiểu Thiên ánh mắt có chút mê mang, sau đó chậm rãi tỉnh lại, nhìn hai tay của mình, không thể tin nói: "Con nhớ rõ con đói bụng đến mức không thể chịu nữa đi ăn quả táo dưới hầm, rồi ói ra máu, khó thở, tưởng không qua khỏi… mà giờ hết bệnh rồi hả?”truyenhd.com

Chú Nam nghe xong đau lòng mở rộng lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là củ cà rốt mà Tiểu Thiên đã gặm dở: “Con còn nhớ quả cầu giấy làm vỡ kính khoảng một tiếng trước không? Trong quả cầu giấy là thứ này và có viết trên đó rằng sau khi cho con ăn, bệnh của con sẽ được chữa khỏi... Ba nghĩ đó nhất định là sự phù hộ của các vị Thần xuất hiện để cứu mạng con!"

Tiểu Thiên nhìn củ cà rốt trong lòng bàn tay của ba mình, kinh ngạc cầm lấy, nhìn hồi lâu mới trầm giọng nói: “Nếu như trên đời này thật sự có Thần Linh, như vậy sẽ không xảy ra loại tai nạn này. Đồ này nhất định là có người cho chúng ta, hắn là không muốn bại lộ thân phận..."

"Con trai, con có đói bụng không? Ba đi nấu cơm cho con! Nghỉ ngơi một lát đi!" Chú Nam kích động đến mức không nghe thấy Tiểu Thiên đang tự lẩm bẩm.

Đứa con trai bị bệnh nặng của ông đã khỏi bệnh, thức ăn được những người tốt bụng gửi đến cho gia đình ông, hôm nay là ngày ông hạnh phúc nhất trong một thời gian dài.

Rất nhanh, một bát mì rau xanh bốc khói cùng một quả trứng luộc được bưng lên, mặc dù không có tương và muối nhưng Tiểu Thiên đói đã lâu vẫn ăn ngấu nghiến, thậm chí còn uống sạch cả nước.

"Ba, con nhớ không phải nhà chúng ta hết lương thực rồi sao? Mấy thứ này lấy ở đâu ra?" Tiểu Thiên đặt bát đũa xuống hỏi.

"Này... Những mì ăn liền này là do ông chủ Lý, trang trại nơi ba từng làm việc đưa cho. Còn những loại rau này ba thực sự không biết, chúng tự nhiên xuất hiện trong sân nhà chúng ta"truyenhd.com

Tiểu Thiên trầm tư một lát: "Cho nên, người cho chúng ta đồ ăn có lẽ cũng chính là người đã cứu con."

"Ai biết được? Chắc vậy!" Chú Nam thở dài, "Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt."

Đầu óc của chú Nam rất đơn giản, lúc này trong lòng ông chỉ có sự phấn khích khi con trai mình khỏi bệnh và lòng biết ơn đối với vị cứu tinh kia.

Nhưng tâm lý của Tiểu Thiên lúc này vô cùng phức tạp.

Ánh mắt hắn lấp lóe, trong đầu dường như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, và rất nhanh liền từ trên giường đứng dậy, nói: "Ba, con đi ra ngoài một lát."

"Đã muộn như vậy, con không có việc gì, đi ra ngoài làm gì?" Chú Nam sửng sốt.

“Ba, ba đừng lo lắng, một lát nữa con sẽ về!” Tiểu Thiên vội vàng quấn áo khoác, đẩy cửa bước ra ngoài, bước chân vội vàng, như là đang muốn làm gì đó rất quan trọng.

“Đứa nhỏ này…” Chú Nam nhìn theo bóng lưng Tiểu Thiên, bất đắc dĩ thở dài.truyenhd.com

Sau khi Tiểu Thiên đi ra khỏi cổng, cầm đèn pin quét một vòng quanh sân, rất nhanh phát hiện trên bức tường đối diện với cửa sổ có những dấu chân lộn xộn, điều này càng khẳng định suy đoán của hắn.

Không có thứ gì gọi là thần thánh, mà đó là một người đàn ông đã cứu hắn.

Tiểu Thiên liếc mắt nhìn con đường bên ngoài tường viện, tối đen vắng vẻ, trầm mặc một lát, khi đi đến góc phố, chợt nhìn thấy phía xa có một sân nhỏ vẫn còn thắp đèn.

Đó là một quán cà phê Internet màu đen, ngoài cửa treo một chiếc camera 360 độ không có gì nổi bật, nhưng một trong số đó có thể chụp được vị trí con hẻm nhà của Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên hai mắt sáng lên, chạy tới.

Cộc cộc cộc!

Cậu giơ tay bắt đầu gõ cửa, ngay sau đó, một thanh niên tóc vàng mặc áo khoác quân đội đi ra, miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt nhìn Tiểu Thiên và nói: "Ôi... Chàng trai, tôi đã đóng cửa và ngừng kinh doanh!"

"Anh Miêu, tôi không đến đây để chơi, hai ngày trước nhà tôi đã bị trộm, tôi muốn xem nhờ video giám sát của anh." Tiểu Thiên trả lời.truyenhd.com

Thanh niên tóc vàng nhướng mày, tức giận nói: "Vậy cậu nhanh đi! Tôi muốn đi ngủ!"

Tiểu Thiên gật đầu lia lịa.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Thiên đã ngồi trước máy tính giám sát, và cậu khéo léo mở video giám sát tối nay.

Trong lúc theo dõi, Tiểu Thiên không thấy có người qua lại, chỉ thấy một chiếc xe tải chạy ngang qua ngõ nhà mình, mười phút sau, chiếc xe tải lại quay trở lại.

Vả lại, tối nay ngõ nhà cậu không có ai ra vào cả!

Tiểu Thiên thở dốc, cảm thấy rằng mình đã gần đến với sự thật.

Cậu ta cố định màn hình giám sát và dán mắt vào biển số của chiếc xe tải!

Nam A668S2!

Đồng tử của Tiểu Thiên đột nhiên co lại.

Cậu ta nhận ra biển số xe.

Năm phút sau, cậu đã về đến nhà.

Đẩy cửa ra, chú Nam ngẩng đầu hỏi: "Con đi đâu vậy?"

“Ba, con biết ai đã cứu con.” Tiểu Thiên trầm giọng nói.

“Ai?” chú Nam lập tức hỏi.

"Là. . . Ông chủ Lý!"Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu và nói, "Vừa rồi con đã kiểm tra giám sát, thời gian đến và đi của chiếc xe tải của anh ấy trùng khớp với thời gian con được cứu!"

"Cái này... Ông chủ Lý thật sự là một người tốt! Cậu ấy không chỉ cho chúng ta đồ ăn, mà còn cứu mạng con. Chúng ta nhất định phải báo đáp cậu ấy!" Chú Nam rất kích động.truyenhd.com

“Ba!” Tiểu Thiên đột nhiên cắt ngang lời nói của chú Nam, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt Tiểu Thiên có chút hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ông chủ Lý có thể cứu được con, vậy có nghĩa là trong người nhất định phải có rất nhiều tiền.Thuốc trị ngộ độc cấp tính... Con nghĩ, cầm lấy những thuốc kia!"

"Như vậy, chúng ta không còn phải lo lắng về việc bị chết cóng và chết đói trong môi trường tối tăm như vầy! Chúng ta có thể trở thành người giàu có"

Chú Nam nghe vậy trợn to hai mắt, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin được, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiểu Thiên: "Mày... Đồ khốn kiếp, mày muốn lấy oán báo ơn sao?"

"Không!" Tiểu Thiên thản nhiên nói: " Con là. . . Người không vì mình trời tru đất diệt!"