Chương 47: Bí mật nói chuyện trong nhà kho

Đêm, chín giờ.

Nhà kho tạm thời của nhà lão Dương thắp sáng lờ mờ, hơn hai mươi người đang ngồi quanh bếp lửa ở giữa nhà kho, trên mặt lộ rõ

vẻ lo lắng.

Có người cúi đầu hút thuốc không nói lời nào.

Không khí trong nhà kho vô cùng ảm đạm.

“Lão Dương, Lý Thiên Nhiên mà anh nói khi nào thì tới?” Cuối cùng cũng có người hỏi: “Chúng ta đợi hắn gần hai tiếng rồi, hắn cũng không thể không biết khách sáo chút nào chứ?”

"Đúng vậy! Một đứa nhóc còn chưa mọc hết tóc đã muốn gϊếŧ đám thổ phỉ điên cuồng đó, chẳng phải là mơ tưởng sao?"

"Lão Dương, chúng tôi vì anh mà tới đây, nhưng tên nhãi này cũng quá không đáng tin cậy!"truyenhd.com

Có lẽ là bởi vì thời gian chờ đợi quá lâu, hoặc là bởi vì trong nhà bị cướp, những người này lúc này vô cùng phẫn uất, lần lượt bắt đầu oán trách, thậm chí có người chuẩn bị rời đi.

"Mọi người chờ một chút, nông trại của ông chủ Lý cách chỗ tôi rất xa, bây giờ là đường đêm, trên đường khó đi nên có thể sẽ có chút chậm trễ, xin hãy kiên nhẫn một chút!" Lão Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng trấn an cảm xúc mọi người.

Sau khi rời khỏi trang trại của Lý Thiên Nhiên ngày hôm nay, lão Dương đã đi khắp các thị trấn xung quanh.

Băng cướp ngũ cốc đó gần đây đã gây ra rất nhiều tội ác, và chỉ cần hỏi qua một chút là có thể biết nạn nhân là ai.

Trong mười ngày qua, băng cướp ngũ cốc đã lục soát tổng cộng hơn 50 hộ gia đình, phần lớn là nhà hàng hoặc siêu thị, đã có hai người đổ máu trên đường đến bệnh viện và chết trước khi được cấp cứu.

Khi lão Dương nghe nói rằng rất nhiều người đã trở thành nạn nhân, anh ta ngay lập tức cảm thấy tự tin, anh ta nghĩ rằng mình có thể dễ dàng tuyển đủ người, nhưng kết quả lại khiến anh ta thất vọng.

Khi những nạn nhân đó nghe tin lão Dương đến thăm, một số người trực tiếp đóng cửa, thậm chí có người còn mắng lão Dương khiến suýt nữa anh ta đã đánh họ ngay tại chỗ.truyenhd.com

Mãi sau này lão Dương mới biết rằng những người này sợ hãi trước các băng nhóm cướp lương thực, và họ không dám làm gì với chúng, vì sợ gặp rắc rối!

Vì vậy, lão Dương đi vòng quanh các thị trấn xung quanh cả ngày trước khi nói chuyện được với hai mươi bốn người trước mặt, và một số người trong số họ là người quen của lão Dương, họ không muốn đến, nhưng họ bị lão Dương ép buộc. Và để giữ thể diện, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ló mặt ra đây.

Nhưng lúc này họ đã đợi hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy người đâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đồng loạt hét lên muốn về nhà, nếu không cứ tiếp tục ở đây họ sẽ phát điên.

"Ngay cả quân đội và cảnh sát cũng không làm gì được bọn họ, một đứa nhỏ thì có thể làm cái gì? Thật ngu ngốc ở chỗ này chờ hai giờ!" Một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi cười lạnh liếc những người xung quanh nói: "Nếu các người muốn tiếp tục ở lại đây để lãng phí thời gian thì cứ việc! Còn tôi thì không đợi nữa!"

"Tôi cũng về đây. Tôi đã sớm nói chuyện này không đáng tin..."

"Đi nào!"

Được người đàn ông trung niên dẫn đầu, và 20 người trong nhà kho lần lượt đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, bên ngoài nhà kho đột nhiên vang lên tiếng xe máy.

Rất nhanh, cửa nhà kho bị đẩy ra từ bên ngoài.

Một người thanh niên mang theo một bé gái như được trạm khắc từ ngọc đi vào, nhìn xung quanh, đột nhiên nở nụ cười: "Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lý Thiên Nhiên, tôi là người đã bảo lão Dương gọi mọi người đến đây và tối nay tôi sẽ làm chủ vụ việc này!"

Những người chuẩn bị bước ra khỏi kho hàng đều sững sờ khi nghe thấy điều này, và ánh mắt của họ đổ dồn vào Lý Thiên Nhiên.truyenhd.com

“ Cậu nói có thể dẫn dắt chúng tôi báo thù?” người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi: “ Lấy gì để chúng tôi có thể tin tưởng cậu?”

Khi lão Dương đi tìm họ trước đó, anh ta đã không nói với họ rằng Lý Thiên Nhiên có súng.

Suy cho cùng cũng có nhiều người ý kiến

trái ngược nhau, nói ra sớm quá khó tránh khỏi có người lọt ra ngoài nói lung tung.

"Đúng vậy! Lấy gì để có thể tin cậu?"

"Nhìn cậu tay chân nhỏ như này, tôi sợ một cơn gió thổi qua cậu đã ngã xuống rồi!"

"Cậu đánh không lại tôi, làm sao có thể đối phó những người kia cầm hung khí gϊếŧ người?"

Trong một lúc, bầu không khí trong nhà kho trở nên căng thẳng, và mọi người bắt đầu chất vấn trực tiếp Lý Thiên Nhiên.

Lý Thiên Nhiên hít sâu một hơi, sau đó liếc mắt nhìn mọi người, đột nhiên nở nụ cười: "Tại sao? Chỉ vì cái này!"

Anh đột nhiên giơ chân và đá vào cối xay đá đặt ở cửa nhà kho.truyenhd.com

Rầm một tiếng, Lý Thiên Nhiên đem cái cối xay bằng đá nặng 80 cân bị văng ra xa ba mét, nặng nề rơi xuống đất, ở giữa xuất hiện một vết nứt toác!

Im phăng phắc!

Có sự im lặng chết chóc trong nhà kho!

Quai hàm của những người chứng kiến

tất cả những điều này đều sắp rớt ra vì kinh ngạc, ngay cả Lão Dương lúc này cũng suýt nữa trợn tròn mắt.

Anh ta rất ý thức được sức nặng của chiếc cối xay bằng đá đó, và cho dù phải di chuyển nó, anh ta cũng sẽ phải dùng hết sức lực mới có thể di chuyển được nó.

Nhưng Lý Thiên Nhiên vừa mới đá một cái nó đã bị bay xa, thậm chí còn nứt ra, quan trọng nhất là biểu tình của Lý Thiên Nhiên vẫn như cũ không biểu hiện gì là đã dùng hết toàn lực...

Chúa ơi!

Cơ thể của Lý Thiên Nhiên được làm bằng gì? Thép à?

Nhà kho im lặng hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.

Thật lâu sau, có người run giọng hỏi: "ông chủ Lý, tôi thừa nhận thực lực của anh nhưng đối phương trong tay lại có súng, anh dù lợi hại như thế nào, chỉ sợ cũng khó có thể chống cự?"

Mọi người nghe người đó nói, vốn đã bị thuyết phục khi Lý Thiên Nhiên phô diễn sức mạnh đáng sợ, nâng cao sĩ khí bỗng lại lần nữa im bặt.

Đây là thời đại của công nghệ.

Ngay cả những bậc thầy võ thuật hàng đầu trên thế giới cũng không thể chống lại sự tấn công của một người đàn ông bình thường khi anh ta có súng.truyenhd.com

"Đây có phải là loại súng mà anh đang muốn nói đến không?" Lý Thiên Nhiên hỏi, và đột nhiên có một âm thanh như sấm sét trong nhà kho.

Một cái xô vỡ tan từ xa.

Trong tay Lý Thiên Nhiên là một khẩu súng lục, nòng súng vẫn đang tỏa ra khói trắng.

Tại thời điểm này, không ai còn nghi ngờ sức mạnh của Lý Thiên Nhiên nữa!

Với kỹ năng cao và vũ khí tối tân nhất, anh hoàn toàn có đủ tư cách để tiêu diệt những tên côn đồ đó!

Và sự hỗn loạn ban đầu trong nhà kho đã được giải quyết hoàn toàn trong vòng một phút sau khi anh xuất hiện.

"Ông chủ Lý, đối phương là một đám côn đồ, nếu chúng tôi trong chiến đấu bị thương hoặc là chết thì làm sao bây giờ?" Có người lo lắng hỏi.

Lý Thiên Nhiên nghe vậy nhíu mày, sau đó nhìn sang, trầm giọng nói: " Sau khi lương thực của anh bị cướp anh có thể sống mấy ngày? Đói chết hay là chiến đấu đến chết, anh chọn cái nào?"

Liều mạng đánh thì còn có cơ hội, sợ đầu sợ đuôi thì chỉ có chết!

Mọi người rơi vào im lặng.

Thật lâu sau, rốt cuộc có người nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Tôi làm. Những người này đã cướp hết gia sản của tôi, lại còn đánh ba tôi bị thương nặng, nếu không báo thù, tôi sẽ không phải là con trai của ông ấy!"truyenhd.com

"Tôi cũng làm!"

"Tính cả tôi vào nữa!"

"Những người kia là một bầy châu chấu ăn không biết no, bọn chúng cướp đi lương thực của chúng ta, cướp đi hy vọng sống sót của chúng ta. Chúng ta nhất định phải báo thù, đoạt lại lương thực thuộc về mình!"

Lý Thiên Nhiên nhìn thấy một màn này, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Rất tốt, nhưng muốn thành công, các anh đều phải nghe tôi an bài!"

"Trước khi dự án bắt đầu, tôi hỏi một lần nữa, có ai khác muốn rời đi không?"

"Nếu có, liền nói ra, nếu không một khi kế hoạch bắt đầu thi hành, nếu như người đó nửa đường không nghe theo mệnh lệnh, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn!"