Chương 18: Quân doanh (1)

Trời cao phù hộ, tình thế tiến công của Địch Di từ tháng hai theo sự xuất hiện của một người mà đình trệ xuống.

Ngày 22 tháng 4, Kinh Tây Nam lộ tiết độ sứ Hoắc Vân dẫn tám vạn quân đi Tây tập kích đêm tối, gấp rút tiếp viện Hàng Châu, từ Tiền Đường Môn vào thành, ác chiến ba ngày ba đêm, tiêu diệt hơn một vạn địch, lại cứng rắn đoạt lại thành Hàng Châu vốn đã rơi vào tay Địch Di về, tướng lĩnh Địch Di Oát Chuẩn Tư Liệt dẫn bộ lạc đi về phía Bắc, rút về phủ Giang Ninh, nhất thời lại không có động tác gì mới.

Thiên hạ chấn động, người Hán đều vui mừng khôn xiết. Những lưu dân chạy trốn khỏi thành lại dần dần trở về trong thành, chỉ thấy thành quách trước kia phồn vinh phú túc đã hoàn toàn thay đổi sau chiến hỏa cùng đao binh, phế trì cây cao, vẫn chán ngôn binh. Trên con đường gạch đá sứt mẻ xanh còn vết máu chưa khô, thi thể lộn xộn, còn có chó hoang không biết từ đâu tới đang gặm nhấm, tiếng gió tiêu sái, trong lòng mọi người đều buồn bã, không còn niềm vui trở về từ cõi chết, chỉ lau nước mắt thu thập nhà cửa hỗn độn, cứu chữa người thân gặp thảm hoạ chiến tranh.

Trong hỗn loạn, một người một ngựa từ xa chạy nhanh tới, vọt tới trước lều tạm thời dựng lên của lưu dân, người nọ ngay cả ngựa còn chưa dừng lại liền ngã xuống, thẳng tắp chen vào bên trong: "A mỗ! A mỗ! Triệu di!"

Đúng là Kỳ nha nội từ Phúc Châu hốt hoảng chạy về tìm người thân.

Lúc này vị lang quân phú quý này phong trần mệt mỏi, thật là chật vật, tóc trên đầu đều là màu xám, một bộ y bào hoa lệ không biết đã bao lâu không thay đổi, nhăn nhăn nhúm nhúm, còn văng chút điểm bùn, khóe môi với cằm mọc đầy râu xanh, trong mắt lộ ra tơ máu, một chút cũng không thấy bộ dáng phong lưu kiều diễm trước kia. Hắn lo lắng mở đám đông, nói thẳng: "Nhường đường một chút, nhường đường một chút!" Và xông vào bên trong hỗ: "A mỗ! Người có ở đây không!"

Trong trướng Kỳ mẫu đang sứt đầu mẻ trán cùng người mặc cả mua chút lương thực, nghe được thanh âm nhi tử nhất thời cũng không thể tin được, thấy Kỳ nha nội ở bên ngoài đám người đang cố gắng chen vào trong, nước mắt trong nháy mắt tuôn ra, nhào thẳng lên gào khóc một tiếng: "Con a! ——"

Kỳ nha nội một tay nâng đỡ Kỳ mẫu khóc đến ruột gan đứt từng khúc, đỡ bà dậy. Hắn vỗ vỗ lưng mẫu thân, giật mình phát hiện chỉ mới một tháng không gặp, trên đầu mẫu thân ung dung thế nhưng trắng một nửa, trong lòng cũng chua xót: "A mỗ, nhi tử đã trở về, người đừng sợ ——"

Sự kiên cường mà Kỳ mẫu vẫn khổ sở chống đỡ khi ở trước mặt Kỳ nha nội đều tan rã, chỉ không ngừng gào khóc: "Con a —— phụ thân con không còn! Còn cả tổ mẫu của con - cũng mất rồi!"

Đầu Kỳ nha nội lập tức ong ong một tiếng, đứng không vững, lảo đảo vài bước mới ổn định thân thể, mộng du lẩm bẩm: "Cái gì?"

"Phụ thân con ở phía Bắc, vốn đã hàng địch nhân, không ngờ vẫn là bị Oát Chuẩn trời đánh kia hại!" Kỳ phu nhân khóc nói: "Mấy ngày trước thành bị phá, tổ mẫu con muốn chúng ta chạy đi, tự mình ngồi ở trước đường đoạn khí —— con a! Nương chỉ có con thôi!"

Sự ra đi của hai vị trưởng bối khiến Kỳ nha nội cũng đỏ mắt, kìm nén lệ ý ôm mẫu thân không ngừng an ủi, tốt xấu gì cũng làm cho bà bình tĩnh lại, lại hỏi: "Những người khác đâu? Tất cả đều ổn chứ?"

Còn có một người làm hắn nóng ruột nóng gan, lo lắng không thôi, nhất thời không dám hỏi, cúi đầu nhìn Kỳ mẫu, thấy trong tay bà còn nắm một cây trâm châu vốn định dùng để đổi bánh bao, hắn đánh giá một phen, trong lòng hơi định —— là trâm của Tô Tô, nàng hẳn là vẫn còn.

Kỳ mẫu nghẹn lại nói: "Mấy ngày nay quản gia và Từ cô vẫn còn ở đây, hiện tại về nhà quét dọn trước, Tần di nương của con nhiễm phong hàn, tinh thần không tốt lắm, Triệu di nương theo mã phu chạy, Vương di nương rời đi... Mấy thϊếp của con, Ôn thị và Kiêm gia vẫn còn, Liên nhi cũng chạy..." Từng người một, có lẽ là áy náy, có lẽ là hổ thẹn, không ưu tiên đề cập đến người mà Kỳ nha nội lo lắng nhất.

Kỳ nha nội đến tột cùng là nhịn không được, cắt ngang mẫu thân: "Tô Tô đâu? Tô Tô thế nào rồi?"

Kỳ mẫu dừng một chút.

Bà nắm lấy trâm cài trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng, đối diện với ánh mắt cấp bách của nhi tử, lại khóc lên: "Con —— con ngàn vạn lần đừng trách nương! Nương không chịu nổi con buồn!"

Trái tim Kỳ nha nội đột nhiên chìm xuống.

Hắn dùng sức nắm lấy tay Kỳ mẫu: "Làm sao vậy? Tô Tô bị sao vậy? Cái gì gọi là sợ con không chịu nổi? Trâm của nàng không phải còn ở đây sao?"

Kỳ mẫu chỉ khóc kể chuyện ngày đó cho Kỳ nha nội nghe: "... Ta vừa quay đầu lại, nàng đã không thấy, bốn phía đều là người, căn bản tìm không thấy, con a——" Bà không dám nhìn đôi mắt đỏ bừng của nhi tử: "Tô Tô là một đứa nhỏ ngoan, Lưu Phương ta xin lỗi nàng..."

Bây giờ nói những điều này có ích lợi gì. Kỳ nha nội buông mẫu thân ra, xoay người rời đi.

Kỳ mẫu liên tục đuổi theo, đã thấy Kỳ nha nội giống như bị điên, một đầu đâm vào đám người, nắm lấy các nữ nhân từng người một nhận diện, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại hai chữ: "Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô——"

Người nào cũng không phải tô tô.

Tô Tô của hắn đâu?

Hắn dọc theo đường phố một đường tìm, hành động như du hồn, sau đó lại đánh ngựa trở về Kỳ trạch, dọc theo đường đi điên cuồng quất roi ngựa, đến trước cửa gần như là lăn xuống, cũng không để ý trên người đau, liên tục bò vào phủ đệ Kỳ gia ——

Cảnh hoàng tàn khắp nơi.

Trong sân trống rỗng không có người.

Hắn hô to "Tô Tô", cổ họng đã sung huyết khàn khàn không chịu nổi, nghe vô cùng thê lương, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng vọng.

Kỳ nha nội tìm từng gian phòng. thành Hàng Châu lớn như vậy, Tô Tô có thể đi đâu? Có phải là đã trở lại, trốn ở góc nào không? Hắn chạy qua tất cả các phòng, tìm tất cả các góc có thể trốn, cuối cùng vô lực ngồi trên mặt đất.

Nơi nào cũng không có Tô Tô.

Trong phòng Tô Tô cũng bị cướp bóc, rất nhiều thứ cũng không có, lụa, màn che lộn xộn rải rác trên mặt đất, trên giường còn lưu lại váy Tô Tô thay trước khi đi. Kỳ nha nội cầm lấy quần áo kia, gắt gao nắm trong tay, phía trên còn có một chút mùi của Tô Tô, nhưng đã rất nhạt.

Kỳ nha nội dừng lại, trong đầu trống rỗng dần dần bắt đầu hiện lên chuyện hắn không dám nghĩ tới.

Một mình Tô Tô, ở trong thành Hàng Châu binh hoang mã loạn, sẽ trải qua cái gì? Những lưu dân vì muốn sống mà không có lý trí, những binh sĩ Địch Di gϊếŧ người như cắt rau sẽ đối xử với nàng như thế nào? Nàng nhu nhược như vậy, lại xinh đẹp như vậy, lúc trước hắn nhìn thoáng qua liền không từ thủ đoạn làm của riêng, một khi bị người ta nhìn thấy khuôn mặt kia, nàng sẽ lâm vào hoàn cảnh như thế nào? Kỳ nha nội chỉ nghĩ một chút, đều cảm thấy ruột gan đứt từng khúc.

Sớm biết sẽ trải qua tai họa như vậy, hắn còn cùng nàng nháo làm cái gì? Giận dỗi đi Phúc Châu làm cái gì? Nếu là ngày đó hắn ở đây, tất nhiên sẽ không để cho nàng ngồi ở đuôi xe, sẽ không ngã xuống mà không có người chú ý! Kỳ nha nội hồi tưởng lại lần cuối cùng mình ở cùng một chỗ với Tô Tô, đúng là chuyện hai tháng trước, hắn lúc ấy còn oán giận rất nhiều, một hơi không chịu cúi đầu, Tô Tô nói "Một đường bình an" với hắn, hắn nghe thấy, lại nhịn không trả lời nàng.

Bình an, bình an, hắn thực sự là bình an, nhưng nàng đã biến mất.

Bây giờ nghĩ lại, nàng có yêu hắn hay không, có cái gì đáng để giận dỗi chứ? Không yêu thì không yêu! Tô Tô đẹp như vậy, trái tim lại tốt như vậy, hắn là một tên côn đồ bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa bại hoại, dựa vào cái gì mà muốn nàng yêu mình? Chỉ cần Tô Tô ở bên cạnh hắn là được rồi, hắn chính là con chó vòng quanh nàng cả đời, lại có cái gì phải gấp gáp chứ?

Trong nháy mắt này, phụ thân đột tử, tổ mẫu qua đời, gia tộc điêu tàn, người yêu thương không rõ tung tích, từng chuyện từng chuyện đặt trên đầu nam nhân thuận lợi sống hơn hai mươi năm này, tựa như một đạo lôi đình bổ hồn phách của hắn, đau đến mức hắn không thể động đậy, chỉ cảm thấy mất hết can đảm.

Lúc này Kỳ mẫu mới thở hồng hộc chạy tới, thấy nhi tử chật vật ngồi trên mặt đất, trong tay ôm một bộ váy, trong ánh mắt đỏ bừng một chút ánh sáng cũng không nhìn thấy, vội vàng khóc tới kéo hắn.

Tiếng khóc này đánh thức thần trí hỗn độn của Kỳ nha nội, hắn mờ mịt nhìn mẫu thân lệ rơi đầy mặt, già nua hơn nhiều, hồi lâu sau ánh mắt dần dần có tiêu cự.

"A mỗ, đừng khóc... Nhi tử không sao." Hắn chỉ khàn giọng nói; "Chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm."

Vào giờ khắc này, hắn rốt cục của tỉnh táo lại từ trong giấc mộng phồn oa, tiên y nộ mã (phục sức đắt tiền, hào nhoáng) kia.

Hắn không còn là một đại nam hài có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong bóng mát của tổ tông mình, hắn là một nam nhân.

Nói: Nha nội cũng phải tạm thời logout, thật lâu sau mới lên, và sẽ trở nên rất khác!