Chương 39: Bí mật (1)

"Phu quân có thích ta không?"

Tô Tô lại tắm rửa một cái, cả người không có khí lực, hai tay gối lên cằm mềm nhũn nằm sấp trên giường, chợt nghiêng đầu hỏi Hoắc Hầu một vấn đề.

Trên người Hoắc Hầu chỉ khoác một bộ ngoại bào, l*иg ngực cường tráng còn dính nước, đang cầm khăn lau đuôi tóc cho nàng, nghe vậy cười đáp: "Thích."

Tô Tô hỏi: "Thích bao nhiêu?"

Vấn đề của nàng thực sự là trẻ con. Hoắc Hầu nhéo nhéo hai má nàng, ôn nhu nói: "Ta thích nàng bao nhiêu, chính nàng còn không biết sao?"

Hắn sống ba mươi lăm ba mươi sáu năm, lần đầu tiên có một người mình yêu như vậy, gần như muốn thương nàng đến tận xương tủy. Thị thϊếp ở nhà bình thường cũng không có địa vị cao bao nhiêu, so với đám tôi tớ thì cao hơn một đoạn, nhưng khoảng cạch với con trai trưởng chính thê là một rãnh trời rất khó vượt qua. Hoắc Vân tôn trọng phát thê (vợ cả), trước kia cũng không có ý định nạp thϊếp, hắn thấy trong nhà có Nguyên Nương và Trần di nương là đủ rồi, không ngờ gặp được Tô Tô, cường thế muốn chiếm nàng làm của riêng, thϊếp theo lý nên hầu hạ hắn thuận theo hắn thì lại được hắn coi như nữ nhi mà dụng tâm che chở yêu thương, luyến tiếc nàng chịu một chút ủy khuất, lúc này mới biết tiết độ trước kia không rảnh phong nguyệt, cũng chỉ là do chưa đυ.ng phải người mình yêu mà thôi.

Tiểu thϊếp thất của hắn không hài lòng: "Lại thích ta thêm một chút được không?"

Trái tim Hoắc Hầu hóa thành nước, nằm nghiêng bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, giọng điệu giống như đang dỗ dành tiểu hài tử: "Muốn thích bao nhiêu?"

"Chính là rất thích... Thích ta nhất, không để cho bất cứ ai bắt nạt ta."

"Ai dám khi dễ nàng?"

"Phu quân cứ nói có đồng ý hay không đã."

"Đương nhiên đồng ý..." Hoắc Hầu vòng Tô Tô mềm mại lại nhỏ nhắn vào sâu trong khuỷu tay của mình: "Bé ngoan, có khi nào ta để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt nàng đâu."

Tô Tô lẳng lặng ở trong lòng Hoắc Hầu nằm một hồi, đẩy hắn đứng dậy: "Ngươi gạt người."

Nếu khi dễ nàng là thân nhi tử của hắn, người hắn kỳ vọng rất lớn thì sao? Hắn có thể nói vậy không?

Hoắc Vân bị tính dính người và trẻ con không tầm thường của nàng làm cho trái tim chợt cao chợt thấp, kéo cổ tay nàng trở về: "Sao ta có thể lừa nàng..." Lông mày nhíu lại, lại nghiêm túc hỏi: "Ai làm cho nàng chịu ủy khuất vậy?"

Tô Tô nhìn hắn không nói lời nào.

Vì thế sự trầm túc (nặng nề nghiêm túc) trong mắt Hoắc Hầu càng thêm áp bách: "Đừng sợ, nói với ta... Ai bắt nạt nàng?"

Nàng không nói lời nào, hắn chỉ có thể tự mình đoán. Trong phủ trái phải chỉ có mấy người kia, Nguyên Nương đối đãi Tô Tô sẽ không kém, Trần di nương càng không cần phải nói, hạ nhân không ai dám cho Tô Tô sắc mặt xấu, như vậy còn có thể là ai?

Trái tim Hoắc Vân đột nhiên trầm xuống.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Tô, cũng dần dần bắt đầu sợ hãi đáp án kia.

Tô Tô nhìn kinh sợ của hắn vào trong mắt, rũ xuống con ngươi, lên tiếng cắt đứt suy tư của hắn: "Phu quân bắt nạt ta."

Hoắc Vân ngưng trệ thật lâu, sau đó thiếu chút nữa bật cười. Vừa mới trong nháy mắt tim hắn như chìm xuống đáy cốc, hiện tại lại bị Tô Tô vớt lên, quả nhiên là chịu không nổi lần thứ hai. Hắn ôm eo Tô Tô, không nhẹ không nặng vỗ vào mông nhỏ của nàng một cái: "Ta bắt nạt nàng bao giờ?"

Không có cách nào cáo trạng với hắn, ở chỗ Hoắc Anh Triều gặp khổ không thể nào kể lại, Tô Tô đã không thèm để ý tới Hoắc Vân, lười biếng liếc hắn một cái: "Phu quân vừa rồi liền bắt nạt ta, ta nói không cần ở thư phòng..." Nàng liếc mắt một cái quả nhiên là không có tức giận, nhưng sau khi bị tình sự gợi lên sóng mắt như nước mang theo giận dữ xấu hổ, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta nổi giận.

Bụng dưới Hoắc Vân lại bắt đầu căng thẳng: "... Phu quân đang thương nàng mà."

Nhưng trong lòng Tô Tô có chút chua xót, không muốn thân cận với hắn. Nàng không dám đánh cược trọng lượng của mình trong lòng Hoắc Vân, Hoắc Anh Triều là con của hắn, mà nàng cùng lắm chỉ là thϊếp, có thích thì như thế nào? Con nối dõi và nữ nhân đối với nam nhân mà nói giống như cốt nhục trên người và một bộ quần áo xinh đẹp, ai nhẹ ai nặng không cần nói cũng biết.

Nàng trở mình đưa lưng về phía hắn: "Ta mệt mỏi, không muốn."

Hoắc Hầu nhíu mày nhìn nàng, vì thái độ đột nhiên trở nên lạnh lẽo của nàng có chút luống cuống, cũng biết hôm nay mình làm nàng mệt, chỉ có thể khắc chế du͙© vọиɠ của mình thuận theo nàng, đắp cho nàng một tấm chăn mỏng: "... Được rồi, ngủ đi."

Hắn tắt đèn, nhìn dáng người nhỏ nhắn cuộn mình vào trong của Tô Tô, sẽ nghĩ đến lo lắng lúc trước, lại không ngừng lo lắng: "Nếu có bất luận kẻ nào làm nàng ủy khuất, đều cứ mặc kệ mà nói cho ta biết, nếu ta không có ở đây, liền tìm Nguyên Nương, có biết hay không?"

Tô Tô nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Hoắc Hầu nhìn chăm chú nàng thật lâu, khẽ thở dài, khép mắt lại.

Những ngày tiếp theo về cơ bản là như bình thường. Triều đình bên kia không có hành động mới, Hoắc tiết độ không chịu nắm giữ ấn soái xuất binh, võ tướng còn lại đối mặt với địch binh thì ba người sẽ hàng năm người sẽ chạy trốn, còn lại hai người đánh không thắng, không ai gọi đi Bắc phạt, cho dù có bất mãn đối với Hoắc Hầu, chung quy nể hầu binh quyền quân công trên tay hắn nên cũng không thể làm khó.

Hoắc Hầu bên này áp lực nhỏ đi, có nhiều thời gian có thể ở nhà. Hắn nhìn Tô Tô chặt một chút, nếu không bận, hơn phân nửa đều muốn nàng nàng theo bên người, mà ba nhi tử đều bị hắn trước sau phái ra bên ngoài bận rộn, chung quy cũng không thể suốt ngày ở nhà.

Có hắn ở Tô Tô cũng an tâm hơn rất nhiều, Hoắc Anh Triều dù có to gan làm bậy, dù sao cũng sẽ không làm bậy trước mặt phụ thân hắn.

Chỉ là Hoắc phu nhân vì chuyện Tuyên phủ sứ lúc trước có chút sầu lo, gần nửa tháng liên tiếp cũng tâm thần không yên. Nàng tâm tư tinh tế, dễ dàng suy nghĩ nhiều, phương thức tìm kiếm tâm an lại là cầu nguyện trước Phật, vì thế bắt đầu thường xuyên đi Thừa Ân tự thắp hương, sáng sớm đã ra ngoài với Trần di nương, đến chạng vạng mới trở về... Có lẽ khi đủ chân thành, đức Phật sẽ ban phước cho gia đình nàng bình an và thuận lợi.

Ban ngày ở nhà hơn phân nửa thời gian Hoắc Hầu đều ở thư phòng, Tô Tô liền bị gọi đến trước mặt hắn xem sách, hỗ trợ mài mực, có vài phần hương vị hồng tụ thêm hương.

Sau một đêm tình sự, Hoắc Hầu tốt xấu gì cũng không ở thư phòng trêu nàng —— hắn bình thường vẫn rất uy nghiêm chính phái. Nhưng Tô Tô bị hắn làm cho sợ hãi, nhìn cái bàn lớn kia liền sợ hãi, không chịu dựa vào hắn quá gần. Hoắc Hầu biết được nguyên nhân nàng lảng tránh, chỉ cảm thấy đáng yêu, không cưỡng cầu nàng đến gần, tóm lại là ban đêm người vẫn là của hắn không phải sao. Ngồi lâu ngẩng đầu lên giữa bàn có thể nhìn thấy nàng là tốt rồi, mệt mỏi tiêu tán hơn phân nửa, tâm tình đều vui vẻ hơn.

Ngoài ra còn có một điều nhỏ mà không biết có cần đề cập đến hay không. Đó là một buổi chiều, Tô Tô ở thư phòng uống trà đọc sách, chợt thấy sắc mặt quản gia bên ngoài nặng nề tiến vào, ở bên tai Hoắc Vân thì thầm vài câu gì đó.

Đây là chuyện rất hiếm thấy, Hoắc Hầu xử lý sự tình rất ít khi kiêng dè nàng. Tô Tô hơi có chút tò mò nâng mắt lên, lại rất nhanh dời ánh mắt.

"Hắn ngược lại có lá gan thật lớn." Hoắc Vân nghe xong lời quản gia nói, lông mày khẽ giật giật, thần sắc cũng không thể nói là tốt, quay đầu nhìn về phía Tô Tô: "Tô Tô, về Lan Uyển đợi một lát, được không?"

Tô Tô buông sách xuống, quản gia một bên tiếp lời: "Tô di nương, Hầu gia có khách muốn gặp, đành phải làm phiền ngài dời bước một lát."

Mấy ngày nay một người nhàn rỗi như nàng mỗi ngày ở chỗ Hoắc Hầu làm việc, ngang nhiên làm một con sâu gạo, vốn đã đủ ngượng ngùng, trước mắt tự nhiên không có gì để nói, gật gật đầu với Hoắc Hầu rồi đi ra cửa.

Từ thư phòng trở về Lan Uyển là theo hướng Bắc, Tô Tô đi đến bên sườn núi giả, mơ hồ nghe được phía sau có tiếng người.

Nàng quay đầu lại, chỉ thấy dưới hành lang đi tới thư phòng, có một nam tử sải bước đi qua. Người nọ không khỏi cũng quá cao to tráng kiện hơn một chút so với người Hán, quần áo ở ngực và cánh tay lớn bị căng đến phồng lên, gã sai vặt đi theo phía sau bị hắn đệm vào quả thực không khắc gì con con, hai ba bước mới chống lại được một bước của nam nhân.

Không biết vì sao, nam nhân mặc áo choàng cổ tròn nhìn qua luôn có vài phần hương vị dở dở ương ương, mà chính hắn hình như cũng cảm thấy không được tự nhiên, thỉnh thoảng kéo vạt áo, xắn tay áo, bộ dáng buồn bực không chịu nổi. Giọng nam nhân cũng lớn, vừa mở miệng, Tô Tô đứng cách hơn phân nửa sân đều nghe thấy: "Nhà người Hán xây dựng phức tạp vậy! Ta còn phải đi mấy cánh cửa mới có thể gặp tướng quân các ngươi?"

Gã sai vặt giận mà không dám nói, chỉ cúi đầu tiếp tục dẫn đường.

Tô Tô lại hơi dừng lại, luôn cảm thấy thanh âm này hình như đã nghe qua ở nơi nào đó.

Bình thường nếu như gặp gỡ không nhiều lắm, giọng nói của người bên ngoài rất dễ dàng bị lãng quên theo thời gian, nhưng đại khái là âm thanh và khẩu âm này quá độc đáo, âm sắc cũng thô bạo hơn một chút so với nam nhân bình thường, Tô Tô hồi tưởng lại, chính mình đích thật là đã từng nghe qua thanh âm của người này —— đó là gần một năm trước, khi nàng vừa mới tỉnh lại trong trướng của Hoắc Vân, một giọng nam khác đang nói chuyện với Hoắc Vân ở bên ngoài, hẳn là hắn.

Đây có thể là ai nhỉ? Tô Tô cảm thấy hắn không giống người Hán. Chỉ là đây không phải là chuyện nàng phải quan tâm... Nàng lại nhìn nam nhân kia một cái, xoay người tiếp tục đi về phía Lan Uyển.

Mà nam tử cao lớn đi về phía thư phòng Hoắc phủ, khi rẽ qua lơ đãng nhìn về phía sơn giả nước chảy ở xa xa.

Thị lực của hắn cực tốt, có thể rõ ràng khóa chặt vào thỏ rừng trên thảo nguyên cách mình ba trượng, cũng dễ dàng bắt được một mảnh váy màu sáng bên sườn núi giả, như mây trôi trong nháy mắt biến mất.

Về lý do Tô Tô cuối cùng không nói chuyện với Hoắc Vân về Anh Triều. Cũng không phải Hoắc Vân không cho nàng cảm giác an toàn đầy đủ, mà là ở thời đại đó (hiện tại nói không chừng cũng giống nhau), nữ nhân vừa ở cùng một chỗ khoảng một năm và nhi tử nuôi mười mấy năm cái nào quan trọng hơn quả thực vừa nhìn đã biết. (Kỳ thật Hoắc Vân biết thì lão Tam có lẽ sẽ nhận một trận gia pháp sau đó bị đưa đến nơi khác, nhưng lòng người khó dò, Tô Tô không dám đánh cuộc a.)

Có một trường hợp sống sờ sờ chính là Tam a ca và Anh quý nhân trong Chân Hoàn truyện, Hoàng thượng không biết Anh quý nhân vô tội sao? Hắn biết, nhưng nhi tử hắn làm chuyện xấu nhưng kết quả lại gϊếŧ Anh quý nhân (buông tay).

Đương nhiên, Anh Triều không phải Tam a ca, Tô Tô không phải là Anh quý nhân, Hoắc Hầu cũng không phải Hoàng thượng máu lạnh.

Mặt khác, đoán xem người đến gặp Hoắc Hầu ở đây là ai ~