Chương 7: Thế gia (1)

Tô Tô đi vào trong phòng ấm áp lại náo nhiệt, ánh nến sáng ngời bốc lên, chiếu theo khuôn mặt tỉ mỉ trang điểm xinh đẹp không gì sánh được, đón người mới đến ở thời điểm đón năm mới này, làm hoảng hốt bao nhiêu ánh mắt quần chúng.

Nàng buộc búi song bàn, có buộc thêm hai dây buộc bằng màu sắc, chính là thời điểm vui mừng đón chào năm mới. Sau khi ngũ quan miêu tả không chỗ nào không tinh xảo, không một chỗ không đẹp, đôi môi đỏ mọng giương lên, chính là khí tượng thịnh thế của Thái Bình Trường An. Quan viên đánh giá nàng từ trên xuống dưới không khỏi cảm khái trong lòng: nữ tử này có thể nói là quốc sắc.

Tô Tô thực tế cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, tuy nói cũng không sợ hãi, nhưng ít nhiều cũng có chút luống cuống. Kỳ nha nội sao có thể cảm giác được cảm xúc của nàng, một tay kéo tay nàng, hơi khom người bám vào bên tai nàng, trước ngửi một ngụm hương thơm trong tóc Tô Tô, sau mới thấp giọng mở miệng: "Đừng khẩn trương, gia ở chỗ này, không ai làm khó nàng."—— sau đó thoải mái lôi kéo nàng gặp khách.

Thử hỏi nữ quyến nào ở đây đẹp hơn Tô Tô? Thử hỏi nam nhân nào ở đây không lộ mặt kinh diễm, sau đó vừa hâm mộ vừa chua xót nói một câu "Thật diễm phúc?" đối với Kỳ Hành hắn. Tô Tô bên cạnh tuy nói không quen ai, nhưng thực tế cũng không sợ hãi —— nàng làm sao có thể khϊếp đảm, nàng ngay cả đối diện với Kỳ nha nội cũng dám bày ra sắc mặt mà —— thấy người liền theo giới thiệu của hắn mà chào hỏi, lễ nghĩa cũng là chu toàn, quả nhiên là lên được mặt bàn, có thể cho hắn thêm thể diện.

Bên này Kỳ nha nội lôi kéo Tô Tô giao tiếp, mấy vị trưởng bối Kỳ thị bên trong thực tế cũng đang âm thầm chú ý. Kỳ nha nội không chào hỏi liền mang theo ngoại thất Tô thị công khai tham dự một buổi tiệc như vậy, nói thật chủ mẫu và lão thái quân rất tức giận. Nhưng xem ra nhìn lại, lại dần dần phát giác, Tô Tô cũng không có làm mất mặt Kỳ phủ như các nàng dự liệu.

Nữ tử kia dung mạo cực thịnh, có thể làm Hành ca mê thành như vậy là không cần phải nói. Trên người cũng không có cái gọi là điệu điệu yêu quái, là một cô nương làm cho người ta nhìn rất thoải mái, lại không tự chủ được liền muốn nhìn thêm vài lần. Hai người trao đổi một ánh mắt, lại im lặng không nói. Nhưng thấy bên cạnh Tô Tô, Kỳ nha nội hồng quang đầy mặt, bộ dáng hăng hái, lại có chút vui mừng cảm khái: Rất có dáng vẻ đại nhân.

Hóa ra Kỳ nha nội hai mươi mấy, nếu không phải bởi vì trước khi cưới chính thê sinh con trai trưởng không cho phép cơ thϊếp có thai, giờ phút này hài tử có lẽ cũng đều đi chúc tết được rồi, nhưng trong mắt các nàng hắn lại vẫn là một nam hài.

Kỳ nha nội dẫn theo Tô Tô cuối cùng cũng ứng phó xong người bên ngoài, dắt nàng đi vào bên trong. Kỳ gia chủ mẫu, lão thái quân đều rùng mình tiến vào trạng thái chiến đấu, Kỳ lão gia Kỳ thị lang ngồi ngay ngắn cũng mở đôi mắt vẫn luôn híp lại ra.

Kỳ nha nội chính là xông về phía các trưởng bối, trước tiên chào hỏi: "Tổ mẫu, cha, A Mỗ." lại dẫn Tô Tô ra: "Đây chính là Tô Tô, hài nhi..." Hắn nhất thời kẹt lại, bởi vì trước mắt Tô Tô vô danh vô phận, là một ngoại thất không thể nhìn thấy ánh sáng. Nhưng hắn nhanh chóng hạ quyết tâm, định giọng: "Ái thϊếp."

Đây chính là ý tứ chắc chắn hôm nay muốn đưa Tô Tô vào cửa Kỳ gia.

Trong lòng Tô Tô nhẹ nhàng thở dài một hơi, vẫn là cúi đầu chào hỏi: "Thϊếp Tô thị, gặp qua lão thái quân, Kỳ đại nhân, phu nhân."

Đáp lại nàng là một sự im lặng. Lễ nghi của nàng là chu toàn không sai, nhưng Kỳ mẫu và lão thái quân giờ phút này đều không nói một tiếng, không kêu lên, cũng không đáp lại, nghiễm nhiên muốn cho nàng một cái ra oai phủ đầu.

Tô Tô rũ mắt xuống, dừng một lát, trực tiếp đứng thẳng người lên.

Nàng không làm sai, không có đạo lý phải đặt vị trí của mình quá hèn mọn cả.

Lần này ngược lại làm cho người ở đây gần như đều sửng sốt. Kỳ nha nội ở một bên cũng không cảm thấy có chuyện gì, mấy chuyện lễ nghĩa này ở trong mắt hắn cho tới bây giờ đều là chó má. Nhưng mà Kỳ mẫu lại khác, vừa mới nảy sinh một chút cải biến đối với Tô Tô giờ lại trở về trình độ ban đầu.

Bầu không khí nhất thời có chút căng thẳng.

Một lát sau, Kỳ lão gia vẫn luôn ở một bên nhắm mắt dưỡng thần mở miệng vàng nói: "Là một cô nương có phúc khí, đi theo Hành ca xuống dưới đi."

Kỳ lão gia khi còn trẻ cũng là một nhân vật phong lưu, thân là nam nhân, hắn cũng không có quá nhiều thành kiến đối với Tô Tô —— nam nhân mà, ở trước mỹ nhân tuyệt sắc như vậy tự nhiên khó giữ được mình, cũng nên mềm lòng một chút.

Kỳ Hành nắm tay Tô Tô, cúi đầu nở nụ cười lớn với này, miệng ngọt ngào nói cảm ơn với các trưởng bối, liền lôi kéo Tô Tô ra phía sau.

Đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất sau bình phong, Kỳ mẫu nhíu mày, không đồng ý nhìn về phía Kỳ lão gia: "Lão gia!"

Kỳ lão gia vuốt râu đẹp cười cười: "Kỳ phủ cũng không phải không nuôi nổi một người như vậy, ngược lại cứ để nuôi ở bên ngoài, thì lại thành cái dạng gì."

Kỳ mẫu còn muốn tranh cãi, lão thái quân một mực ở trận doanh của mình đột nhiên lâm trận phản chiến: "Vừa rồi ta cũng đã nhìn qua, làm việc coi như có quy củ, Hành ca lại thích, thế là đủ rồi."

Kỳ mẫu hơi giật mình, chợt thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Vậy thì năm sau chọn một ngày, đưa vào từ cửa hông đi."