Chương 19

Vong linh vẫn rất dịu dàng, chỉ là giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Vậy sao, vậy mà tôi lại cảm thấy vị thần kia, hình như … Không thích như vậy đâu.”

Boloza: "Không, ngài không biết gì cả. Ngài ấy là người mà toàn bộ Long tộc chúng tôi tôn sùng, nên sau khi nghe được tin tức trọng đại như này, ai cũng sẽ rất hưng phấn."

Vong linh: "Nghĩa là, mấy ngày nay tất cả Long tộc đều đã xuất hiện hết rồi sao?"

Boloza gật đầu: "Đúng vậy."

“Thì ra bây giờ..." Tiếng nói trong tâm trí dừng lại một chút, như một tiếng thở dài: "Long tộc đã suy tàn đến vầy ..."

Boloza nhạy bén cảm thấy sự khác biệt, nhíu mày hỏi: "Ngài dường như rất quen thuộc với Long tộc của chúng tôi? Hay nói cách khác, cách ngài sử dụng từ ngữ rất nhiều là cổ ngữ, không giống như ngôn ngữ thông dụng hiện nay. Xin hỏi, ngài vong linh, rốt cuộc thì ngài là ai?"

"Tôi, chỉ là một kẻ vô danh." Vong linh nhẹ nhàng cười: "Chỉ là một kẻ vô danh nhỏ bé thôi." Tiếng nói nhỏ nhẹ của anh như là một cánh lông nhỏ nhẹ đang cọ xát bên tai Boloza, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy đến tận xương.

"Tạm thời hãy gọi tôi là "Murel" đi, một pháp sư cổ xưa không tên tuổi."

Anh thở dài, cuối câu nói thật dài, truyền tải một cảm xúc

Ngài vong linh, không, Muriel,” Cậu nghe thấy một âm thanh cứng rắn phát ra từ cổ họng mình, “Đã không sao rồi. Vì chúng ta rất hợp nhau nên nếu ngài không có nơi nào để đi thì hãy đi theo tôi. "

Linh hồn Muriel có chút kinh ngạc trước lời nói của Boloza, anh im lặng hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói "Ừm".

Nhưng Boloza biết, vong linh đang rất vui mừng, vì bản thân cậu cũng đang bị lây nhiễm một thứ cảm xúc gọi là niềm vui.

Đến tối, Boloza đưa Muriel về nhà ở phía tây của Đảo Rồng.

Thời đại đang tiến triển, cho dù là những loài thú như rồng cũng sẽ chọn cách sống khác nhau. Những người bảo thủ của thế hệ thứ tư đó vẫn giữ bản chất của tổ tiên, vẫn luôn ở trong hình dạng rồng và ở trong các hang động trên núi .

Trong khi đó hế hệ thứ năm của nhóm thiếu niên rồng, vì tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, nên thích sử dụng những đồ chơi mới của loài người. Họ học cách xây dựng các thị trấn và nhà ở, sau đó mang hình dáng con người và sống cuộc sống gia đình ở đó. Chính vì vậy, khi bỏ qua đôi mắt dọc màu vàng của họ, thì những nơi đó cũng không khác gì các thị trấn của loài người.

Boloza, là người duy nhất của thế hệ thứ sáu, thường xuyên chơi đùa với thế hệ thứ năm. Vì thế khi được giao nhiệm vụ hòa nhập vào thế giới loài người, cậu cũng có thể nhanh chóng hòa nhập vào đó.

Muriel nhìn ngôi nhà sạch sẽ ngăn nắp của Boloza với vẻ thích thú và rất tò mò về những đồ dùng trong đó.

"Trên trần nhà có gì vậy? Nó trong suốt và sáng bóng." Anh thắc mắc về chiếc đèn chùm thủy tinh, với giọng điệu phấn khích hiếm thấy.

Boloza nhấn công tắc trên tường, ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn chùm hình hoa hồng, tràn ngập toàn bộ phòng. Cậu trả lời: "Đây là một chiếc đèn.”

”Không ngờ thời đại lại phát triển nhanh như vậy." Muriel kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, "Tôi vẫn đang dùng ngọn lửa nguyên thủy nhất để thắp sáng."

Khi Boloza bước vào phòng tắm để tắm, cậu mở vòi sen và một lượng lớn nước nóng dễ chịu tuôn ra. Điều này lập tức khiến những ý kiến lạc hậu trong tâm trí Muriel phát ra sự ngưỡng mộ: “Thứ này tiện lợi quá, không cần xuống hồ cũng có thể tắm! Có lẽ có một pháp sư thuộc hệ thủy đang ẩn nấp ở phía bên kia ống nước để kiểm soát nguyên tố nước?”

Boloza tưởng tượng ra cảnh đó và cảm thấy thích thú, cười lớn và nói: "Đây là khoa học, không phải phép thuật".

"Ồ, ồ, khoa học, là khoa học." Muriel gật đầu, tò mò hỏi: "Khoa học là gì?"

"..." Boloza không biết phải giải thích thế nào bây giờ.

“Còn nữa, tôi vẫn thích nước lạnh hơn nước nóng…” Cuối cùng, vong linh trầm giọng nói thêm.

”Sao?” Boloza đang tập trung xoa đầu, phát ra một tiếng mũi, chứng minh cậu không nghe rõ.

Muriel không trả lời mà chuyển chủ đề, hỏi cục trắng trên sàn: "Boloza, đây là cái gì?"

“Đây là xà phòng.” Boloza mở mắt, nhặt lên, giải thích: "Khi sử dụng nó có thể tạo ra bọt trơn trượt, giúp rửa sạch cơ thể.”

“Thật thần kỳ! Nghe qua hình như rất có ích. Cậu có thể làm mẫu cho tôi xem không?”

Giọng điệu của Muriel có chút phấn khởi, khiến Bloza cầm lòng không được tưởng tượng đến hình ảnh một vị pháp sư với đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhưng tiếc là vong linh này không có thật thể.

Bloza thấy rất tiếc nuối, nhưng trên tay vẫn ngoan ngoãn cầm xà phòng bôi lên trên da: “Đây, ngài xem, chính là như này…”

Sau đó cậu lơ đãng, tức thì xà phòng trơn trượt trên tay đã rớt xuống trên mặt đất.

“…”

“Bloza, xà phòng rớt…”

“A.”

Nói chung, đối với hai người mà nói, đêm hôm ấy đúng là một buổi tối thú vị.