Chương 1

Lạch cạch, tiếng giày da chạm trên mặt đất, chậm rãi tiến vào phòng.

Binh lính đứng trước cửa hành lễ: “Thưa ngài Trưởng quan!”

Nam nhân trẻ tuổi được gọi là trưởng quan hai chân đứng thẳng tắp, thon dài nhưng không có vẻ suy nhược, dưới mái tóc bạch kim là một khuôn mặt vô cùng thanh tú tinh xảo, giữa mày lại mang vẻ u ám không phù hợp với diện mạo.

Binh lính đẩy cửa mời y, tiếng nước bắn tung tóe ngày càng lớn, giống như tiếng bão trên biển.

Sâu trong phòng, bên trong tấm kính đặc khổng lồ, một người cá màu xanh đậm trong mắt mang đầy câm hận nhìn Quan quân đang từ từ tiến vào.

Phần thân trên của nhân ngư là một nam nhân trưởng thành, cường tráng và uy nghiêm, bộ ngực rắn chắc nhưng chứa đầy vết bầm tím, đôi tay siết chặt lộ ra những đường nét cơ bắp to lớn đến phát sợ, trên cổ tay có những sợi xích sắt lạnh lẽo. khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng bao phủ bởi một tầng khói thù hận.

Phần thân dưới của nó là một chiếc đuôi cá khổng lồ màu xanh đậm, với những chiếc vảy tỏa ra ánh sáng màu xanh lạnh lẽo nhưng lại phá lệ đẹp đẽ vô cùng.

Quan quân vui vẻ tiến đến gần, nhìn nhân ngư với ánh mắt chăm chú tràn đầy khinh thường, nhẹ nhàng hỏi với vẻ tiếc nuối: “Ngươi vẫn không hỏi được sao?”

Binh lính chịu trách nhiệm thẩm vấn nhân ngư bên cạnh cúi đầu, giọng run run, "...Tôi xin lỗi, thưa ngài."

Sắc mặt quan quân có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Đồ vô dụng.”

Sau khi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ,nhân ngư hung tợn nện một quyền mạnh kinh người lên tấm kính pha lê, hận không thể gϊếŧ chết y, nhưng tấm kính lại không sức mẻ gì.

Quan quân hơi nheo mắt lại, thần sắc càng thêm lạnh lùng.

"Tù nhân, vẫn là nên giáo huấn lâu dài."

Y phân phó người bên cạnh: "Tăng số lượng lên."

Cường độ trừng phạt đã vượt quá phạm vi bình thường nhưng thủ hạ lại không dám từ chối, dụng cụ nối với cổ tay nhân ngư càng tăng thêm sát thương.

Tức khắc, nhân ngư gầm lên giận dữ,đau đớn ngâm nga những lời mà chỉ tộc nhân ngư mới có thể hiểu được, rồi điên cuồng đập vào bức tường pha lê trong nước.

Khi bị bắt, nó còn chưa học được ngôn ngữ của loài người, lúc này lại có thể oán hận khẽ nghiến răng “Gϊếŧ…gϊếŧ ngươi…”

"Muốn gϊếŧ ta à?"

Quan quân cười khúc khích, khuôn mặt tinh xảo đầy ngạo mạn: “Không ai dám gϊếŧ ta.”

Là gia tộc tôn quý nhất Liên Bang, ngay cả quốc vương của liên bang cũng phải kiêng kị y, y mới không thèm để đám nhân ngư sắp tuyệt chủng này vào mắt.

Sau khi quan sát tình trạng khốn khổ của nhân ngư một lúc, quan quân hứng thú bừng bừng xoay người rời đi, liếc nhìn người phó quan thân tín nhất luôn đi theo mình.

"Ngươi ở chỗ này nhìn xem, hôm nay chúng ta phải cạy được miệng hắn. Ta chờ đến phiền rồi."

Phó quan là một nam nhân trầm mặt ít nói, diện mạo anh tuấn.

Hắn khẽ gật đầu đôi mắt xám nhìn chằm chằm vào quan quân một cách trung thành.

"Vâng, thưa ngài."

Phó quan sai toàn bộ thuộc hạ rời đi.

Hắn đã đi theo quan quân nhiều năm, hiện tại đã từng bước chiếm được lòng tín nhiệm của quan quân, khiến những người khác sợ hãi hắn không khác quan quân.

Sau khi mọi người đều rời đi, phó quan nhìn màn hình máy theo dỗi trong phòng, đôi mắt xám xẹt qua một tia sáng, tròng mắt gần như biến thành một mảnh trắng xoá, sau đó màn hình máy theo dỗi ngừng hoạt động ngay sau đó.

Sau khi xác nhận không có người phát hiện, phó quan bước tới trước tấm kính, áp lòng bàn tay vào đó, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ đau thương khôn nguôi.

Hắn thì thầm bằng ngôn ngữ của tộc nhân ngư.

"Anh."

Phó quan là em trai của thủ lĩnh tộc nhân ngư, nhiều năm trước hắn được lệnh lẻn vào Liên bang và dần dần leo lên vị trí trung tâm của Liên bang.

Tuy rằng hắn đã rất lâu không gặp lại nhân ngư nhưng vì có quan hệ huyết thống, hắn ngày ngày chứng kiến cảnh thủ lĩnh của tộc nhân ngư bị tra tấn, trong lòng đương nhiên là khổ sở vô cùng.

Thủ lĩnh nhìn em trai lớn nhất của mình, trên khuôn mặt mệt mỏi hiện lên vẻ nhẹ nhõm, "Không sao đâu, ta sẽ không chết, ta sẽ sống sót để gϊếŧ hắn, gϊếŧ nhân loại."

Phó quan dừng lại ,trầm mặt.

Thủ lĩnh bơi lại gần, nhìn thật kỹ vào hắn, trầm trọng hạ giọng kèm theo tia cảnh cáo: "Ta cảm thấy-ngươi thích hắn phải không?"

"Phải."

Phó quan thừa nhận không chút do dự, sau đó cầu tình.

"Anh ơi, em sẽ cứu anh ra để nhân ngư không còn sợ hãi chạy trốn khỏi sự truy bắt của con người. Chỉ cần anh... đừng làm tổn thương em ấy."

"Hắn đã gϊếŧ bao nhiêu đồng bào của chúng ta! Trong nhà hắn còn có một bộ sưu tập mẫu nhân ngư! Ngươi làm sao có thể thích địch nhân lớn nhất của mình được!"

Thủ lĩnh nhân ngư tức giận, khuôn mặt tuấn mỹ gần như méo mó, căm hận trừng mắt nhìn em trai mình.

"Ngươi biết đấy, chúng ta đã bắt đầu biến dị, không bao lâu nữa Liên bang sẽ cúi đầu xưng chúng ta là thần, ta cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cho hắn."

"Em không che chở cho em ấy. Em đã có thủ đoạn trừng phạt càng tốt hơn"

Phó quan nói rất nhanh, cố gắng thuyết phục người thủ lĩnh, nhưng đồng thời cũng bộc lộ sự phấn khích không thể kiềm chế được.

“Nhân ngư biến dị cần sinh sản, trưởng quan của em, em ấy sẽ trở thành vợ của em và sinh ra hậu duệ cho tộc nhân ngư.”

Trứng nhân ngư biến dị cần được ấp cẩn thận ở nơi ấm áp và ẩm ướt, độ ấm nơi biển sâu không đủ, bản thân nhân ngư cũng không thể bảo hộ hoàn hảo, cơ thể con người lại là sào huyệt thích hợp nhất.

Khuôn mặt của người phó quan trung thành và ít nói, người luôn tỏ ra vô cảm trước mặt trưởng quan, giờ đây tràn ngập sự si mê cuồng nhiệt.