Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

NPC Vạn Nhân Mê Của Các Quái Vật

Chương 4: Ác mộng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô muốn khóc mà không được, bạn cùng phòng của cô thế mà lại là một con quái sói!

Thật sự quá đáng sợ rồi. Như này không phải là dê vào hang sói sao?

Vân Vi Nghệ cảm thấy khϊếp sợ.

Nhưng cũng có thể hiểu được, trong NPC vốn dĩ phân chia loài người và quái vật, hơn nữa còn phân cấp vô hình.

Quái vật dựa vào lợi thế trời sinh để đảm nhận những nhiệm vụ phó bản khó hoàn thành nhất, là thành phần nâng độ khó của bản sao lên, chắc chắn phải có quyền lực hơn so với loài người gầy yếu.

Tất nhiên, quái vật cũng có kẻ mạnh người yếu.

Quái vật nào càng có sức mạnh thì càng có khả năng khống chế những con quái vật yếu hơn.

Ví dụ như boss trong bản sao, thông thường là hình thể, sức mạnh, trí khôn đều vượt xa những quái vật bình thường. Bởi vậy mới được các NPC tin tưởng bái phục, cũng sẽ ngoan ngoãn chịu sai khiến.

Vân Vi Nghệ không dám lên tiếng trong lúc video kia vẫn đang phát âm thanh ầm ĩ.

Vân Vi Nghệ đợi cho đến khi cô bạn cùng phòng xem xong video săn mồi rồi buông máy tính bảng xuống, tinh thần đang căng thẳng của cô cuối cùng mới được thả lỏng.

Cảm giác ở chung phòng với sói quả thực không ổn lắm, nhưng bây giờ đã qua rạng sáng rồi, cơn buồn ngủ ập đến khiến Vân Vi Nghệ đã chìm vào giấc mộng.

.

Giấc mơ đêm nay không giống như trước kia.

Vân Vi Nghệ cảm thấy khó thở, như là có cái gì đó vô hình túm lấy cổ mình, làm cô không thể hít thở bình thường được. Dưới chân cô là thứ chất lỏng lạnh lẽo, giẫm lên sẽ bị dính lại. Và vô số xúc tu khổng lồ màu đỏ tía dần dần hiện hình ra.

Trong khoảnh khắc đó, giống như bóng tối bao phủ trời đất, thình lình xâm chiếm vào trong tâm trí khiến cô bị cứng đờ tại chỗ không dám động đậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Suốt một buổi tối, Vân Vi Nghệ cảm giác như thân thể rét run nặng nề, cứ như bị cái gì đó vừa lạnh lẽo vừa rất nặng đè xuống vậy.

Khi tỉnh dậy, cô không khỏi thở dài.

Với nhịp thở mạnh mẽ ở l*иg lực, cô ngồi dậy, vùi đầu vào đầu gối, buộc bản thân thoát ra khỏi cơn ác mộng.

Bạn cùng phòng của cô mới vừa gọi đầu xong và đang chải mái tóc đen mượt của mình nhưng thực ra đó lại là tóc giả.

Cô đi tới, thấy trên trán của Vân Vi Nghệ đổ mồ hôi, liền cười nói: “Có phải tối qua cậu đã thấy điều gì đáng sợ không?"

Vân Vi Nghệ liếc nhìn đối phương.

Bây giờ càng nhìn càng cảm thấy, bạn cùng phòng của mình giống một con sói.

Có thể thấy chiếc áo của cô ây đang mặc, có hình đầu sói ở bên ngoài áo và cơ thể có mùi hương không giống với con người.

Trực giác đã mách bảo với cô, đó là mùi hương đặc trưng của sói không thể che giấu được.

Đó là mùi hương tỏa ra để săn mồi, là biểu tượng của sự thống trị.

Cô không khỏi rùng mình một cái, nhất định phải đề phòng quái vật mới được.

Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Vân Vi Nghệ, cô nói: "Gặp ác mộng."

Bạn cùng phòng cười, đặt khăn mới lau tóc xong lên vai, bước tới vỗ vai Vân Vi Nghệ: "Quen được là tốt, cậu mới tới đây không lâu, sẽ phải trải qua một số chuyện đáng sợ như thế mới có thể chịu đựng được chuyện đáng sợ hơn, sẽ có thể tích lũy được càng nhiều điểm sinh tồn."

Vân Vi Nghệ không dám phản bác lại, gật đầu.

Bạn cùng phòng như là một NPC chuyên nghiệp và có sức thuyết phục: "Đáng lẽ cậu phải phát hiện được rằng một số NPC chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm đã rời khỏi phạm vi sinh tồn, dùng càng nhiều điểm tích lũy để đổi lấy được điều kiện cải thiện cuộc sống."

"Như con rắn nước bên cạnh đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua một căn hộ cao cấp dưới biển. Trong phòng có cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn lớn, có thể nhìn thấy cảnh đẹp dưới nước ở ngoài cửa sổ. "

"Nó còn đặc biệt xây dựng một sân chiến đấu ở bên cạnh căn hộ của mình để theo dõi cuộc chiến giữa các loài cá khác nhau."

"Tầm nhìn rộng, trải nghiệm tuyệt vời......"

Cô vừa nói vừa bắt đầu tưởng tượng, nâng cằm lên nhìn về phía xa.

Dường như họ mong muốn được chiếm giữ một mảnh đồng cỏ “màu mỡ”.

Không đúng, cô đang mơ về một ngày có vô số đàn cừu béo của mình chạy quanh đồng cỏ.

Đợi khi nỗi khao khát của cô ấy bộc lộ, dưới cái nhìn của Vân Vi Nghệ, cô ấy mím môi rồi nói: "Nhưng chúng ta vẫn đang lang thang trên con đường sinh tồn."

"Đặc biệt là cậu, mỗi ngày cậu đều lo lắng điểm sinh tồn của mình sẽ giảm xuống 0 mạng sống của cậu sẽ biến mất, thật sự không sợ sao?"

Nhìn thấy cô ấy đi tới gần, Vân Vi Nghệ liền lùi lại.

Vân Vi Nghệ thầm nghĩ, tôi sợ chứ, tôi còn sợ hơn khi cô đến gần tôi!

Nhưng cô cũng không thể hiện quá rõ ràng, dù sao bạn cùng phòng cũng chưa có ác cảm với cô.

Hơn nữa việc các NPC gϊếŧ nhau là trái với quy định của ngục tối.

Bất kể lý do tại sao NPC chết, điểm của bạn sẽ không tăng nữa và sẽ giảm cho đến khi về 0.

Vì vậy, bây giờ hãy đi theo bạn cùng phòng của bạn và đừng làm cô ấy không vui và có ý định làm điều gì đó với bạn.

Sau này ở chung với cô ấy sẽ an toàn hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »