Chương 3: Khởi đầu vận mệnh mới

Sáng sớm hôm sau, tiếng gà gáy vang vọng khắp làng. Vân Huyên đã dậy từ sớm, lòng bồi hồi khó tả. Bóng dáng Vương phủ hiện ra trước mắt, kí©h thí©ɧ ký ức kiếp trước đầy ám ảnh. Giờ đây, cô không còn là nữ ám vệ lạnh lùng, mà là Vân Huyên yếu đuối, dù biết trước khó khăn, vẫn bước vào chốn l*иg son đầy nguy hiểm ấy một lần nữa.

Bữa cơm sáng diễn ra trong im lặng. Cha Vân Huyên vùi đầu ăn, cũng không thèm liếc mắt nhìn Vân Huyên, đối với ông ta, có lẽ đây là một chuyện cực kỳ tốt cho Vân Huyên và cái nhà này. Mẹ Vân Huyên thỉnh thoảng nhìn con gái với ánh mắt thương cảm, nhưng không dám nói gì.

Vân Huyên hít một hơi thật sâu, bước đầu tiên để thay đổi vận mệnh kiếp trước là thuyết phục cha mẹ không bán cô mà chỉ ký khế ước 10 năm. Tuy 10 năm phải làm việc nặng nhưng Vân Huyên tin cô hoàn toàn có thể đảm đương, thậm chí xây dựng con đường sau này cho chính mình và "Hắn", còn gia đình, cô sẽ làm tốt bổn phận của người con, chỉ thế thôi, vì từ lúc kiếp trước bán cô, tình thân đã trở nên rất xa lạ.

Cha Vân Huyên vác trên vai đòn gánh với hai thúng lớn, bên trong đựng đầy rơm rạ và củi khô, họ định sau khi đưa Vân Huyên đến Vương phủ thì cũng đi bán ít củi kiếm thêm vài đồng. Mẹ Vân Huyên cẩn thận dắt em trai Vân Hoàng đi theo, vì sao đi theo, đương nhiên vì thằng em cô biết chị nó sắp bị bán đi, nhà sắp có tiền, muốn đi theo để mua kẹo mà hôm qua chưa được ăn.

Vân Huyên mắt lạnh nhìn những người thân ruột thịt của mình sắp đưa mình vào hang cọp nhưng chẳng may may tiếc thương gì. Không sao, cô cũng đã quen độc lai độc vãng rồi, nhưng sâu bên trong Vân Huyên vẫn có niềm tin, cô sẽ tự tay giữ chặt hạnh phúc, trước mắt hiện ra l*иg ngực rắn chắc khiến cô đỏ mặt, vội vàng lắc đầu xua tan, cô mới chỉ 5 tuổi thôi đấy có được không!

Cổng Vương phủ sừng sững trước mắt, như một con quái vật khổng lồ đang há miệng chờ đợi con mồi. Vân Huyên rùng mình, nhưng cô không hề chùn bước. Cô biết rằng, đây là con đường duy nhất để đạt được mục đích của mình.

Vân Huyên cùng cha mẹ vòng qua cửa sau Vương phủ, đương nhiên rồi, sao có thể bước vào từ cổng chính được. Kiếp trước cho đến lúc mất mạng, cô vẫn chỉ được phép ra vào từ cổng sau dành cho hạ nhân thôi đấy.

Sau khi nói rõ với lính canh cửa, họ được dẫn đến một mảnh sân rộng rãi, Vân Huyên biết đây là sân dành cho hạ nhân, có vẻ rộng rãi nhưng thực chất nó chỉ chiếm 1/10 diện tích Vương phủ. Đứng trong sân ngoài gia đình Vân Huyên còn có một vài gia đình khác cũng đưa con đến, tụi nhỏ đều tầm 10 tuổi trở xuống, Vương phủ chỉ mua đứa nhỏ để đảm bảo lòng trung thành.

Đợi một lúc thì có một người phụ nữ trung niên khoan thai đi đến và ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong sân, vẻ mặt hợm hĩnh. Người phụ nữ này chỉ là một quản sự ma ma nho nhỏ, trông coi việc nhận người nhưng lúc này lại chính là người có quyền cao nhất trong cái sân này.

Bà ta nhìn Vân Huyên và những đứa nhỏ khác đang xếp hàng từ trên xuống dưới, đánh giá vẻ ngoài của các cô. Ánh mắt bà ta sắc bén, như muốn để lại cảm nhận uy áp cho lũ trẻ. Nhưng bà ta không hề biết trong này có một đứa bé kiếp trước là ám vệ, gi t người không chớp mắt thì sao có thể sợ hãi trước ánh nhìn của hạ nhân như vậy. Tuy nhiên khi tầm mắt quét đến Vân Huyên vẫn giả vờ cúi đầu run rẩy, cô không muốn gây sự chú ý lúc này. Mục tiêu trong 10 năm này là sống yên ổn, hạ thấp sự tồn tại, tìm được "hắn" và thoát khỏi Vương phủ với một khoản tiền.

"Quy tắc đã ghi rõ ở thông báo, ta không nói lại nữa. Những ai muốn bán thân để nhận được 10 lạng bạc thì bước lên trên", Quản sự ma ma nói với giọng nói lạnh lùng.

Trong hàng chỉ còn Vân Huyên và hai cô bé đứng im, 4 đứa bé khác bước lên phía trước. Quản sự ma ma thấy thế thì nói thêm:

"Nếu bán thân, trở thành người của Vương phủ sẽ có cơ hội làm việc trước mặt chủ tử. Còn ký khế ước chỉ có thể làm việc nặng sân ngoài, suy nghĩ cho kĩ"

Vân Huyên vẫn đứng im, vậy mới đúng suy nghĩ của cô, chỉ cần làm việc nặng mà an toàn, cô nhận. Hai cô bé lúc trước có một người bước lên, một người vẫn đứng im. Lúc này quản sự ma ma cũng phất tay ra hiệu cho một người hầu gái lấy tiền đưa cho các gia đình và ký khế ước. Sau đó, bà ta hướng về phía lũ nhỏ và nói:

"Từ giờ trở đi, các ngươi là người của Vương phủ. Hãy ghi nhớ điều đó. Tuân thủ bổn phận mới có ăn. Những người đã ký khế ước bán thân đi theo ta, hai người -chỉ Vân Huyên và cô bé đứng im lúc nãy- thì theo gã sai vặt qua phòng giặt đồ"

Vân Huyên và Lan Nhi, cô bé còn lại, theo gã sai vặt đến phòng giặt đồ. Phòng giặt đồ có diện tích rất lớn, bên trong có phân chia khu vực chủ tử và các cấp bậc hạ nhân rõ ràng, gã sai vặt bàn giao hai cô cho ma ma quản sự rồi đi mất. Ma ma quản sau khi cho hai cô 1 canh giờ nghỉ ngơi cũng phân công công việc ngay.

Vân Huyên nhìn đống quần áo trước mắt. Kiếp trước, khi là ám vệ, cô từng trải qua vô số khó khăn và nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ phải làm công việc nặng nhọc như vậy. Tuy nhiên, cô biết rằng đây là cơ hội duy nhất để cô sống sót và thực hiện kế hoạch của mình.

Vân Huyên cắn răng, bắt đầu công việc giặt giũ. Cô làm việc cật lực, không dám ngừng nghỉ một giây phút nào. Mồ hôi tuôn ra như tắm, tay chân cô tê mỏi rã rời vẫn cắn răng chịu đựng. Trước khi trở nên mạnh mẽ, cô cần tồn tại đã.