Chương 7

Hứa Tam Hoa chen hàng vào đội ngũ, dẫn đầu đoàn người đi tới đứng lại trên sân đánh lúa, cặp phu thê Hứa Lão Ngưu và hài tử của họ còn đang đứng ở đập đá phía dưới, vậy người đang đứng ở phía trước là ai, còn cần phải hỏi sao?

Nhưng trong thôn, cặp vợ chồng Hứa Lão Ngưu cũng là người có tiếng nói, lập tức hét lớn lên: "Ôi, đúng là không có thiên lý gì nữa mà! Lão Hứa đầu, đồ khốn kiếp nhà ngươi, còn không thèm quản cháu gái nhà mình nữa à! Có người nào như ngươi hay không! Trưởng thôn! Trưởng thôn mau tới đây!"

Lão Hứa đầu và Hứa Đại Mậu đang đứng ở phía sau, nghe thấy tiếng hét, cảm thấy xấu hổ, đặc biệt mọi người xung quanh còn đang nhỏ giọng bàn tán, ước gì gia đình bọn họ nhanh chóng chuyển đi. Nhưng trong tình cảnh khó khăn thế này, da mặt không còn quan trọng nữa, hai người rụt cổ, coi như mình không tồn tại.

Vợ chồng Hứa Lão Ngưu nói chuyện nước miếng văng tứ tung, văng lên vai Hứa Tam Hoa. Nàng nhíu mày, từng bước đi xuống, lôi Hứa Đại Thủy đang nấp sau hai vợ chồng Hứa Lão Ngưu ra ném trên sân đánh lúa, sau đó dẫm hắn một cước, lại nhìn về phía vợ chồng Hứa Lão Ngưu, cười âm trầm: "Còn dám kêu to, có tin hay không ta dẫm chết hắn?"

Vợ chồng Hứa Lão Ngưu đột ngột im lặng, cổ họng như bị thắt chặt, gương mặt già nua đỏ bừng lên, lão Trương thị thấy đứa con bảo bối của mình bị dẫm dưới chân không thể động đậy như thế, lập tức nổi giận: "Hứa Tam Hoa! Ngươi dám động tới con ta, ngươi không sợ đi tù sao!"

Hứa Tam Hoa cười ha hả: "Các ngươi ai dám không cho nhà ta bỏ thóc vào kho, không cho ta ăn no, vậy bọn họ đừng nghĩ được sống thoải mái."

"Trưởng thôn! Trưởng thôn! Mau tới chủ trì công đạo cho ta! Đồ hèn hạ đĩ thỏa không biết xấu hổ này chơi xấu này! Lão thiên gia ơi, sao người không đánh chết kẻ phiền phức này đi!" Lần thứ hai lão Trương thị nói chuyện văng nước miếng, âm thanh sắc nhọn của bà ta vang vọng khắp sân đánh lúa, vang lên tận trời xanh.

Sắc mặt Hứa Tam Hoa không thay đổi, dưới chân nhẹ nhàng dùng sức, Hứa Đại Thủy bị đạp đến không thở nổi, cảm thấy bản thân sắp chết rồi, vội vàng huơ tay, khó khăn nói: "Nương, nương, cứu mạng!"



Nghe thấy âm thanh của đứa con bảo bối nhà mình, lão Trương thị tức giận vô cùng, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ giận mà không dám nói, trừng mắt liếc nhìn Hứa Tam Hoa, tựa như muốn trừng thủng người nàng, đúng là thứ da mặt dày đến mức thối rữa, lục thân không nhận.

Hứa Tam Hoa nhếch mày: "Ai chen ngang đấy?"

Hứa Lão Ngưu vội nói: "Không ai chen ngang, không ai chen ngang."

Hứa Tam Hoa vừa lòng, chân nhấc lên thả Hứa Đại Thủy ra, đá hắn một cước lăn xuống ruộng lúa, nhưng nàng chỉ đá nhẹ, Hứa Đại Thủy lăn xuống đó không có việc gì.

Lão Trương thị vội vàng bảo vệ nhi tử, rốt cuộc vẫn không cam tâm để Hứa Tam Hoa chen hàng, tròng mắt vừa chuyển, thấy trong viện cách đó không xa có Hứa Lão Xuyên đang ngồi đó ngậm tẩu, lên tiếng nói: "Lão Xuyên đại ca, bò này quý giá như vậy, cái thứ bột nhão kia ra tay không biết nặng nhẹ, đừng để nàng ta làm hỏng con bò của ngươi."

Trong thôn, Hứa Lão Xuyên chỉ sống một mình, hắn mất vợ khi còn trẻ, cũng không có nổi một mụn trai gái, lại không biết vì sao hắn không tái hôn, mấy năm trước chỉ một mực làm tiểu nhị, kiếm chút bạc, cũng không có ruộng để làm nông. Khi về già, hắn trở về thôn mua một con bò, tới mùa thu hoạch, thôn dân muốn gặt lúa, hắn liền cho mượn để kéo, chỉ cần là thôn dân dùng sân phơi lúa đều sẽ tự động đưa cho hắn một thăng nửa thăng lương thực, số lương thực thôn trả cho hắn cũng đủ để hắn sống dư dả một mình.

Đá tuốt hạt nặng khoảng chừng năm, sáu trăm cân, nếu không có bò kéo, chỉ dựa vào sức người thì sẽ vô cùng tốn sức, càng không cần nói đến chuyện phải kéo đá đập đi vòng quanh sân đánh lúa.

Hứa Lão Xuyên từng làm tiểu nhị, bình thường gặp người như vậy sẽ cười ba phần, đặc biệt là không nổi cáu với người ta. Hắn nghe lão Trương thị nói thế, cũng chỉ cười cười cho qua, không đáp lại.