Chương 6: Trằn trọc không ngủ

Có thể là do Khương Du ghét cái cảm giác làm việc dở dang, một khi bắt tay vào vụ án nào cô đều trong trạng thái nhất quyết phải tìm ra đáp án, nếu không sẽ khó ngủ. Với một vụ án này trạng thái của Khương Du luôn trằn trọc trở mình, không thể nào ngủ yên. Đến sáng hôm sau dậy sớm đi lại bên trong phòng khách, suy nghĩ về vụ án.

Trụ sở chính của đội hình sự Bắc Kinh trông hoành tráng không khác gì một khu chung cư cao cấp. Thậm chí còn có chỗ cho nhân viên thuê ở lại theo tháng tại chỗ nữa. Do có nhiều lần Khuynh Du làm việc đến đêm nên cô cũng tự đặt thuê cho mình một phòng ở tầng cao nhất. Sáng sớm cô không thể ngủ thêm nữa nên đi đến trụ sở sớm rồi vào phòng của mình ở trụ sở nghỉ ngơi một lúc. Trên bàn làm việc có một xấp hồ sơ của các vụ án cũ được cô lưu trữ lại, thậm chí còn có vài vụ án khó nổi tiếng trên thế giới chưa có lời giải được cô cất giữ đọc mỗi khi có thời gian. Không ai nghĩ một người con gái lúc rảnh rỗi lại không tụ tập bạn bè trà sữa shopping, mà hoàn toàn tập trung đọc sách, hoặc lục lại các vụ án để học hỏi. Mãi đọc lại hồ sơ các nhân vật họ hàng của Dao Đồng cũng đã đến bảy giờ sáng.

Ngay khi Thiên Dương từ trong phòng ngáp dài bước ra, Khương Du đã từ trên lầu đi ngang qua dãy phòng của anh, cô gật đầu chào anh ấy và hỏi một câu:

"Anh nghĩ Dao Đồng bị treo cổ như thế nào? Nếu tôi nói cô ấy bị bóp cổ đến chết rồi treo lên thì sao? Nó khá khớp với vết hằn trên cổ của cô ấy! Nếu cô ấy thực sự tự tử, tại sao lại có nhiều vết xước trên cằm và cổ? Liệu có phải bị cưỡng bức không? "

Thiên Dương gần như choáng váng trước hàng loạt câu hỏi của cô, sau một hồi lâu trì hoãn, cuối cùng anh cũng kích hoạt được bộ não vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ và tìm ra được Khương Du đang nói về điều gì.

"Khương Du, tối hôm qua cô không ngủ sao?" Anh duỗi tay chân, cảm thấy có chút bất lực trước sự tập trung quá mức của Khương Du. Một cô gái trẻ tuổi lại không biết quan tâm sức khỏe của bản thân mà lại thức thâu đêm đến thế, không biết điều đó sẽ khiến anh đau lòng sao?

“Tôi cũng không muốn!” Khương Du cau mày suy tư đôi chút:

“Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Dao Đồng nằm trên sàn nhà trong phòng tắm hiện lên trong đầu tôi..."

"Báo cáo của bộ phận kỹ thuật còn chưa gửi đi, bác sĩ pháp y Triệu cũng không có tiến triển gì. Tự mình đoán ở đây có ích lợi gì!" Vừa nói vừa đặt tay lên vai Khương Du đẩy vào phòng bếp:

"Nếu như thật sự không buông được vụ án, vậy mau đi chuẩn bị bữa sáng đi! Ăn xong liền đi tổng cục xem kết quả, sau đó sẽ tìm được câu trả lời cô muốn! "

"Ờ được..." Khương Du ngoắc ngoắc ngón tay:

"Vậy anh mau đi tắm rửa đi! Tôi đi ăn điểm tâm!"

Nửa giờ sau, dưới sự thúc giục của Khương Du, các anh chị em trong trụ sở dọn bữa sáng đơn giản vào nhà ăn chung rồi cùng trò chuyện ăn uống với mọi người.

Việc đầu tiên cần làm khi bắt đầu công việc đương nhiên là tìm cách thông báo cho gia đình Dao Đồng biết tin dữ về việc cô bị gϊếŧ. Không có gì đáng ngạc nhiên, sau nhiều lần cố gắng cuối cùng cũng liên lạc được với bố mẹ của Dao Đồng, người anh cả ở quê nhà của cổ đã bị sock nặng nề và khó có thể chấp nhận được sự thật, mẹ của Dao Đồng đã ngất xỉu bên cạnh chiếc điện thoại tại chỗ, cha của cô ấy cố trụ vững tinh thần, trả lời cuộc gọi của Khương Du

Như Lâm Tương đã nói, quê hương của Dao Đồng là một ngôi làng miền núi nhỏ cách xa thành phố lớn, nơi cuộc sống còn nhiều khó khăn và phong tục dân gian còn lạc hậu, vì vậy, một cô gái như Dao Đồng có thể bước ra khỏi núi và có chỗ đứng trong một thành phố lớn như thành phố Bắc Kinh...Đối với người dân địa phương, cô giống như một con phượng hoàng vàng bay ra khỏi chuồng gà.

Dao Đồng và những người thân ở quê nhà của cô ấy gần như có thể coi như đang sống ở hai thế giới khác nhau, bố mẹ cô ấy không phải làm gì ngoài việc biết rằng con gái họ sống ở thành phố và có thu nhập cao. Theo bố của Dao Đồng, cô ấy rất mộc mạc và khép kín, cuộc sống của con bé hoàn toàn không được hiểu và thông cảm nên cô con gái này thỉnh thoảng gọi điện về nhà và ít nhắc đến những vui buồn trong cuộc sống thành thị.

Tuy nhiên, cha cô ấy đã chứng minh lời nói của Lâm Tương. Theo cha của Dao Đồng, điều kiện kinh tế của gia đình cổ rất nghèo, nếu không có tình yêu sâu sắc của Lâm Tương dành cho cô ấy và sự sẵn sàng làm việc và học tập để hỗ trợ cô thì giấc mơ đại học của cô sẽ chỉ còn ở giai đoạn mơ ước.

Cha Dao Đồng nói rằng Lâm Tương là một cậu bé ngoan hiếm có trong làng của họ, anh ta hứa hẹn đối tốt với Dao Đồng, thậm chí anh ấy còn đặc biệt chăm sóc những người già trong gia đình Dao Đồng. Lâm Tương được ông xem là con rể tương lai, thường gửi tiền và đồ đạc về quê.

Sau khi biết tình hình từ gia đình Dao Đồng, Khương Du đã gọi điện đến công ty du lịch nơi Lâm Tương làm việc để xác nhận hành trình của anh vào ngày hôm trước thì câu trả lời mà cô nhận được giống hệt như lời kể của anh ta.

An Thường Hi cũng hỏi được vài điều từ một số người bạn của Lâm Tương và Dao Đồng, và nhận thấy rằng cặp đôi này được coi là cặp đôi kiểu mẫu trong nhóm của họ. Mọi người nghe tin Dao Đồng bị sát hại, còn lo về Lâm Tương sợ rằng anh ta sẽ không thể chịu nổi nỗi đau mất người yêu của mình.

Trong buổi chiều, báo cáo của bộ phận kỹ thuật và kết quả nhận dạng của bác sĩ pháp y cũng được gửi về.

Bộ phận kỹ thuật đã đối chiếu các chứng cứ thu thập được tại hiện trường và đưa ra kết luận sau:

1. Dấu vân tay hiện hữu trên sợi dây nylon mà Dao Đồng treo trên cổ chỉ có của Dao Đồng.

2. Có dấu vết rõ ràng của việc lau trong phòng, các dấu vân tay đã được cố tình xóa trên các bộ phận quan trọng như sàn nhà, tay nắm cửa và ghế đẩu, trong khi những nơi khác trong phòng đầy dấu vân tay của nạn nhân và Lâm Tương. Ngoài hai người họ, còn có một số lượng lớn dấu vân tay của một người, nhưng vẫn chưa xác định được danh tính.

3. Ly thủy tinh dính hơi nước của Dao Đồng cũng bị phát hiện có dấu vết của thuốc ngủ ở thành trong, rõ ràng là đã được rửa sạch, nhưng lại không được lau sạch.

Pháp y Triệu đã tiến hành khám nghiệm thi thể nạn nhân và xác định rằng thời điểm cô ấy tử vong là từ 4 đến 6 giờ. Chiếc vòng vàng được đánh giá là một mắt xích trên chiếc vòng cổ của cô, phù hợp với suy đoán của ông về vết sẹo trên gáy nạn nhân, có thể còn sót lại khi chiếc vòng bị xé ra.

Ngoài ra, khi bác sĩ pháp y Triệu vẫn đang giải phẫu tử thi, ông đã tìm thấy một lượng rất nhỏ thuốc ngủ trong dạ dày trống rỗng của Dao Đồng. lượng thuốc ngủ còn lại nhiều hơn trong miệng. Vì vậy, bác sĩ pháp y Triệu đã đưa ra kết luận rằng người chết sau khi chết đã bị ép đổ thuốc ngủ, do chết nên không nuốt được, thực quản bị sụn nắp thanh quản che phủ, thuốc không thể chảy vào dạ dày suôn sẻ. Thành phần của thuốc ngủ rất thấp nhưng khi vào miệng lại cao hơn rất nhiều.

Có một vết thương ngoài da rõ ràng trên da đầu của nạn nhân. Vết thương hơi đỏ và sưng lên nhưng không chảy máu rõ ràng. Bác sĩ pháp y nhận định đây là một vết thương lúc gần chết, được gây ra khi nạn nhân đang trên bờ vực cái chết.

Một phát hiện khác quan trọng hơn là Dao Đồng đã mang thai gần ba tháng khi cô ấy bị gϊếŧ! Về phần mẫu ADN của thai nhi trong bụng mẹ cũng đã được gửi đi xét nghiệm.

Ban đầu cô hy vọng rằng kết quả nhận dạng của bộ phận kỹ thuật và pháp y sẽ giải được một số câu đố, nhưng không ngờ rằng sau khi có kết quả, lại có thêm nhiều câu hỏi khác.

“Tôi không hiểu tại sao kẻ sát nhân lại cho Dao Đồng một lọ thuốc ngủ sau khi cô ấy chết!”Khương Du cảm thấy nghi vấn liền mở lời

“Nếu cô ta bị đánh thuốc trước khi chết, cô ta đã bị treo cổ khi bất tỉnh. Theo lí giải ở trên có vẻ như có lý, nhưng mọi người đã chết rồi, tại sao phải đổ thuốc ngủ! "

"Ít nhất chúng ta có thể biết rằng kẻ sát nhân không phải là một người có kiến

thức y khoa sâu sắc! Nếu không, sẽ không có sai sót như vậy!", An Thường Hi nói một cách lạc quan.

"Ngoài ra, sẽ là hợp lý khi nói rằng kẻ sát nhân đã buộc Dao Đồng treo cổ tự tử, sau đó đặt một chiếc ghế đẩu không phù hợp với chiều cao sau khi cô ấy chết và bỏ trốn khỏi hiện trường, nhưng tình huống mà chúng ta đang phải đối mặt đó là kẻ sát nhân đã cố gắng cho Dao Đồng uống thuốc ngủ sau khi cô chết, mà không tạo ra ảo giác rằng cô hôn mê rồi treo cổ! Đó là chưa kể, hắn đã có thể đặt nhầm ghế! Kẻ sát nhân đã lau chùi rất cẩn thận, có nhiều sơ hở kỳ quái trong hành động, đây là ý gì? ”Khương Du nhíu mày, cảm thấy đầu hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

“Chẳng lẽ cô ấy chỉ đơn giản là tự sát thôi sao? Có người cố tình muốn đổ tội?” An Thường Hi mạnh dạn cho rằng.

Thiên Dương lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình:

"Bác sĩ pháp y Triệu nói rằng vết xước trên quai hàm và trước cổ của nạn nhân rất nghiêm trọng. Chúng có vẻ như không phải là cuộc đấu tranh của những người tìm kiếm sự thiển cận. cô ta không nên treo cổ tự tử"

“Chẳng lẽ là cô ấy bị thôi miên?”Thường Hi mở to mắt sợ hãi.

"Càng nói càng là vô lí!" Thiên Dương bị lời nói của anh ta làm cho buồn cười. Nhìn sang cô nàng kia vẫn trầm tĩnh ngồi nhìn chằm vào mớ hồ sơ trên bàn thì khẽ thở dài, anh đi đến gần từ phía sau xoa nhẹ đầu cô.

"Đừng đoán nữa! Làm chuyện nghiêm túc đi! Một lát tôi và Thường Hi sẽ đến công ty truyền thông. Hồ sơ cuộc gọi và một nhiệm vụ khó khăn hơn khác sẽ được giao cho cô! "

"Gì?"

"Đến trường đại học J và mời tiến sĩ Lục."

"Anh ta không phải thám tử Sherlock Holmes vĩ đại gì. Anh ta chỉ là một kẻ có mắt và tay như chúng ta thôi. Hôm qua còn chạy loanh quanh để ngắm cảnh nữa đấy."

cô chưa bao giờ làm việc với Lục Tương Đông nhưng cuộc gặp gỡ đầu tiên ngày hôm qua khiến cô cảm thấy mình không thích hợp với khí chất của người đàn ông đó,vì vậy cô có chút khó chịu.

"Không thể nói như vậy, trong ngành nghệ thuật có những chuyên ngành, và mỗi người đều có thế mạnh riêng! Chúng ta coi trọng bằng chứng, còn những người khác thì chú trọng hơn vào loại tội phạm và nhân cách tội phạm. Đương nhiên, chúng ta có thiên binh sẵn sàng tới giúp."

Thiên Dương ra vẻ dỗ dành cô như đứa trẻ:

" Đi mau! Bây giờ là cơ hội của cô đấy! Là cảnh sát hình sự, cô còn không đối phó được giáo viên lập dị?"

Cách khuyên nhủ dịu dàng của anh phát huy tác dụng, khi nghe anh ta đề nghị cơn tức giận của Khương Du cũng dịu xuống, cô đành thở dài đứng lên: "Được, tôi nhất định sẽ mang anh ta tới"