Chương 1

Mí mắt nặng nề chớp hai lần, vừa mở mắt ra liền cảm thấy đầu óc choáng váng, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu là lúc cô bước ra khỏi cửa thang máy.

Trước mặt là căn phòng âm u, cơ thể nằm trên giường không còn chút sức lực, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.

Trong đầu lập tức lóe lên hai chữ là "bắt cóc", vừa mở miệng muốn kêu cứu, yết hầu gắng sức thế nào cũng chỉ có thể phát ra âm thanh "ư a a". Cảm xúc sợ hãi lan tràn, cô cố gắng mở to mắt, đảo mắt trái phải, hy vọng có thể nhìn rõ mình đang ở đâu.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô chỉ có thể nhìn thấy trần nhà tối tăm mờ mịt trước mắt, và cả chụp đèn được chạm khắc của đèn bàn thủy tinh phía hai bên trái phải ở đầu giường.

"Cạch" một tiếng, đèn trong nhà bật lên, ánh sáng chói mắt lập tức tràn ngập cả căn phòng, đôi mắt co rút lại vì bị ánh sáng mạnh kí©h thí©ɧ, tiếng bước chân "cộp cộp cộp" từ xa đang tới gần.

"Tỉnh rồi à? Tôi đoán hẳn cũng đến lúc em phải tỉnh rồi." Giọng nói trong trẻo như nước lọt vào tai mang theo một chút đắc ý.

Từ góc nhìn của Lâm Lộc, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặt mày điển trai, thành thục và tao nhã, đang từ trên cao nhìn xuống cô.

Đường nét khuôn mặt có vẻ quen quen, có điều người cô quen còn trẻ và tinh tế hơn anh ta rất nhiều. Không kịp suy nghĩ gì, cô liều mạng chớp mắt ra hiệu cho đối phương.

“Khục!” Trình An Ca cười nói: “ Lâm Lộc ơi Lâm Lộc, cuối cùng thì em cũng rơi vào tay chúng ta.”

"Thôi nào, đừng nói nhảm nữa."

Trong phòng còn có người khác? Lâm Lộc nhận ra.

Dưới sự giám sát của ông trời mà còn biết và bắt cóc mình? Họ đang muốn làm gì?

Sau khi ly hôn, cô rời khỏi thành phố quen thuộc, sống ẩn dật ở đây, cơ bản đều ở trong nhà, sao có thể đắc tội người khác?

"Xem đi! Tôi biết ngay cô ấy vốn dĩ không hề nhớ tới chúng ta."

Chúng ta? ... Chẳng lẽ là...họ? Một vài hình ảnh lướt qua đại não, Lâm Lộc đột nhiên nhớ tới những gì 5050 đã từng nói: Những chủ bá có thể trở lại thế giới hiện thực đều là nhân trung long phượng*, họ sống sót trong thế giới phát sóng trực tiếp lại không chịu được lòng người trong thế giới thực. Lâm chủ bá, một lời khuyên đẫm máu, không nên tiết lộ bất kỳ thông tin nào về bản thân cô trong thế giới thực cho bất kỳ ai.

Nỗi sợ hãi khiến cô nín thở trong giây lát, tim đập loạn xạ, như muốn thoát chạy trốn khỏi cơ thể này.

Phản ứng đầu tiên là: Hết rồi, họ tìm thấy mình rồi.

Phản ứng thứ hai là: Họ định gϊếŧ mình à? Mình nên làm gì đây?

Khát vọng sống sót mãnh liệt buộc cô phải phát ra âm thanh "ô ô" từ cổ họng.

“Xem ra cô ấy đoán được rồi.” Giọng nói khàn khàn của Bạch Yển phát ra âm thanh từ tính: “Cô đang căng thẳng.”

"Lát nữa bọn họ sẽ tới, chúng ta tranh thủ thời gian này mà "chơi" một lần cho thỏa cơn thèm đi."