Chương 13: Chị không muốn sao?

Đèn trong phòng khách dường như sáng hơn trước một chút.

"Chị..."

Người phụ nữ ngồi trên sô pha quay mặt lại, Mạn Nhu chủ động đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Em đã tắm sạch rồi."

Cô gái nở một nụ cười ngọt ngào.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn rất sạch sẽ, hồng nhuận trong trẻo như cánh hoa, nguyên bản trán đầy đặn nhẵn nhụi sưng bầm, như bị ong độc đốt, có chút buồn cười.

Tưởng Vũ dịu dàng nhìn nàng, khóe môi cong lên ý cười, sau đó cầm hộp nhỏ bên cạnh lên, mở ra, đổ ra một loại thuốc mỡ mỏng, “Đây là thuốc bôi, trị vết bầm tím, sưng tấy, đau nhức rất hiệu quả, em quay đầu lại đây"

Hộp màu xanh nhạt có đầy đủ các hướng dẫn bằng tiếng Anh.

“Em sẽ tự làm.”Nàng chạm lấy nó trong tiềm thức.

"Đừng di chuyển."

Cô ránh khỏi tay nàng, cúi đầu mở nắp, nặn ra một miếng bột nhão trong suốt cỡ đồng xu, xoa nhẹ trong lòng bàn tay rồi thoa vết bầm trên trán cô ấy.

Thuốc mỡ hơi mát, lòng bàn tay lại ấm, nhiệt độ tan chảy trên vết thương giảm đau một chút, rất thoải mái.

Mạn Nhu ngồi yên, thở từ nông đến sâu.

Một hương thơm thoang thoảng đọng trên chóp mũi.

Quen thuộc và có mùi thơm....

Đó là hương nước hoa của Tưởng Vũ...

Nàng quay mặt sang một bên, chóp mũi vô tình chạm vào chất liệu lụa mềm mịn, tựa như những sợi lông tơ li ti, nhẹ nhàng cào xé trái tim nàng. Mê hoặc, sắc đỏ lạnh lùng quyến rũ, nồng đậm như máu, một chút cảnh vật đều chìm trong đó.

“Em thấy khá hơn chưa?” Giọng nói nhẹ nhàng của cô từ trên đỉnh đầu rơi xuống, nhưng lòng bàn tay vẫn không rời.

Náng bị sốc, nhắm mắt lại và ậm ừ.

Cơn đau trên trán đã thuyên giảm rất nhiều, có thể cảm nhận được chị ấy đang cẩn thận nhẹ nhàng, hai mắt đang nhắm nghiền, trong lòng chợt chua xót, rất đau, ngay cả mũi cũng đau.

Mảnh bên trên trái tim nàng ngay lập tức được lấp đầy bởi thủy triều, thủy triều lên xuống và chảy, thăng trầm.

Nàng dường như bị nhấn chìm trong suy nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn.

"Được rồi."

Nhiệt độ trên trán đột nhiên biến mất, chỉ còn lại hơi lạnh của thuốc mỡ, nàng đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy bàn tay ấy. Nhưng chị ấy lại rời vào nhà vệ sinh.

Nàng sờ trán mình.

Không có cảm giác dính như đã nghĩ.

Không còn đau đớn nữa.

Tiếng nước chảy ào ào, một lúc sau, cô đi ra sau khi rửa tay, trở về bên cổ ngồi xuống, vươn cánh tay dài ôm cổ vào lòng:

"Em không được phép đi "NOTTE" để hát trong tương lai. "

Giọng nói trầm thấp, nhưng mang theo khí chất khó cưỡng.

“… Được rồi.” Nàng không hề phản kháng, ngoan ngoãn dựa vào vai cô:

“Vậy ngày mai em sẽ đi nói với quản lý từ chức.”

Nàng biết tại sao chị ấy không cho nàng đi...

Chính bản thân mình thậm chí không muốn đi.

"Rất ngoan"

Cô hơi nghiêng đầu ghé vào bên tai cổ, môi chạm nhẹ vào dái tai.

Nàng nhìn cô và rơi vào trạng thái mê man, đôi mắt đột nhiên trong veo mờ mịt.

"Ồ?"

Cô nhìn cổ với nụ cười thản nhiên trên khóe môi, ngón tay mảnh khảnh vòng qua lòng bàn tay cô gái. Một trận ngứa ngáy dày đặc truyền đến, nàng thở phì phò một hồi mới nhận ra mình đã bị sói quyến rũ, vội vàng nắm lấy cổ tay người phụ nữ, ngẩng đầu nhìn cô như cầu xin lòng thương xót.

Cô dừng lại, nhưng không có rút tay về.

Họ lặng lẽ nhìn nhau.

Khi không có biểu cảm, khuôn mặt này dường như tạo cho người ta cảm giác xa cách lạnh lùng, đặc biệt là khuôn mặt gầy gò, đầy nét sắc sảo, đôi mắt dài quyến rũ như lá liễu và hàng lông mày điệu đà. Cả hai hòa làm một, nguy hiểm và quyến rũ.

Kinh hãi, nhưng không thể không tiếp cận. Nàng không thể giữ được hơn mười giây, và cô cũng đã bị đánh bại, cổ họng cô vô thức trượt lên xuống.

Nàng không còn lý do gì để từ chối nữa.

Phải công nhận chị rất bao dung và nhẫn nại với mình. Mình đã xem rất nhiều video nhỏ và học được rất nhiều điều trước đây chưa biết, chỉ thấy rằng nó không khó chấp nhận như tưởng tượng.

Nàng chủ động tiến lên, hôn lên miệng cô.

Cô hơi nheo mắt lại, kết thúc nụ hôn, cô nhéo má cổ cười nhẹ:

"Em không thấy tôi rất quen sao?"

"Gì?"

"Em đã từng thấy tôi trên TV chưa?."

Nàng giật mình, "chị... là một ngôi sao?"

“Đoán xem.” Cô nhướng mày cười, trong mắt vô tình lộ ra vạn phần mê người, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Cô gái khẽ hé môi, hai chiếc răng cửa nhỏ lộ ra một nửa, lông mày lộ vẻ bối rối rồi hơi nhíu lại, cau mày như đang cố nhớ lại.Nó không giống như đang giả vờ. Xem ra cô gái nhỏ này.. thực sự không biết cô.

Tưởng Vũ cụp mắt xuống, băng tan trong con ngươi, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Những năm đầu, nguyên chủ ở trong giới người mẫu, đi theo con đường HighFashion, chỉ chuyên tâm đi catwalk và chụp hình, về sau, thương mại dần nổi tiếng, quảng cáo vây quanh nguyên chủ. Cô ấy là một cái tên quen thuộc ở Trung Quốc, ít nhất khi nhắc đến siêu mẫu, nhiều người nghĩ ngay đến tên cô. Những người yêu nhỏ trước đây đều biết cô, và nhiều khi, sự nhiệt tình và ngọt ngào chỉ là kỹ năng diễn xuất tốt. Vừa hay kiếp trước Tưởng Vũ cũng làm trong ngành thời trang nên không cần học lại nhiều.

“Em không để ý nhiều đến làng giải trí nên không đoán được.” Mạn Nhu bực bội phồng mặt.

"Chị ơi, nói cho em biết."

Tưởng Vũ lười biếng nâng lên mi mắt, đặt ngón trỏ lên môi cô, cười lắc đầu:

"Tôi không phải minh tinh."

"..."

Điều đó khiến nàng phải suy đoán trong một thời gian dài, bất giác bĩu môi, trong lòng than thở như một đứa trẻ hư, rồi giật mình, vội vàng kìm lại vẻ mặt.

“Khi nào thì khai giảng?” Cô thản nhiên hỏi.

Nàng sững sờ một lúc, không ngờ rằng chị ấy lại quan tâm đến chuyện này, nói thật "Ngày mốt."

Cô cầm điện thoại di động lên, mở WeChat, gửi cho cổ một dãy số, "Đây là số điện thoại của tài xế Tiêu Văn. Sau này cô ấy sẽ chịu trách nhiệm đón em ở bất kỳ đâu. Em có thể liên hệ trực tiếp với cô ấy."

“Lái xe?” Nàng kinh ngạc trợn to mắt, “Không cần đâu, chị ơi, em tự đi tàu điện ngầm rất tiện.”

Cô hơi kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn cổ từ trên xuống dưới rồi lại mỉm cười:

"Bạn nhỏ—" vừa nói vừa trìu mến, cô đưa tay sờ mũi nàng:

"Em đang giúp tôi tiết kiệm tiền à?"

“Nhưng tôi..lại thích tiêu tiền cho em.”

"..."

Mạn Nhu sau đó đã nhận ra điều đó.

Bởi vì, nàng là một con chim hoàng yến. nàng cúi gằm mặt, mái tóc rũ xuống che mất nửa khuôn mặt, ánh sáng chiếu xuống như nước, chảy qua cặp mắt nai long lanh và chiếc cằm nhọn, mang một vẻ lanh lợi và thuần khiết non nớt.

Như một tờ giấy trắng tinh khiến người ta muốn tô vẽ.

Cô trong lòng nóng lên, ánh mắt dần dần có chút say, ôm chặt cô gái, hơi cúi đầu, mím chặt môi.

Mạn Nhu nhắm mắt dựa vào bên cạnh cô, run rẩy kịch liệt, một tiếng thút thít không kìm chế được phát ra từ cổ họng. Cô ấy không có kinh nghiệm, cô ấy không biết làm thế nào để đối phó, cô ấy chỉ biết làm thế nào để hợp tác một cách ngoan ngoãn

Không lâu sau, cô buông cổ ra.

“Tưởng Vũ?” Nàng mở mắt ra, vẻ mặt có chút bối rối.

Cô cúi đầu, vươn tay buộc lại dây đeo lỏng lẻo cho cổ, thắt một nút đẹp đẽ, vuốt lại mái tóc rối bù của cổ, dùng lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt bên hông:

"Ngoan, đi ngủ."

Xong, đứng dậy đi.

"Chị-"

"Ừm?"

Nàng nắm lấy tay cô và thì thầm với khuôn mặt ửng hồng, "Chị... Chị không muốn sao?"

"Tôi không có sở thích bắt nạt người bệnh và người bị thương.” Cô chỉ vào trán cổ, rụt tay lại, đứng dậy trở về phòng.

"..."