Chương 7: Ngoan ngoãn

Thời tiết vẫn còn oi bức, cái nắng như thiêu như đốt nóng đỉnh đầu, ra ngoài vài phút sẽ toát mồ hôi hột.

Mạn Nhu đi về phía trạm xe buýt cách đó không xa, chiếc gạc màu xanh lá cây nhẹ quấn quanh chiếc váy dài màu trắng, bay bổng khi nàng bước đi, giống như một bông hoa nhài nhỏ tươi tắn và tao nhã.

Ngay khi đến sân ga, điện thoại reo.

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn màn hình hiển thị lớn, đi vòng qua phía sau biển báo dừng xe, lặng lẽ tránh những người khác đang chờ xe buýt, sau đó nhấc máy, "Dì?..."

"Cô sao vậy? Chỉ ít tiền đó không đủ ăn hai ngày. Cô không có lương tâm sao!"

Mạn Nhu hai mắt đỏ hoe, bàn tay buông thõng bên hông cô nắm chặt thành nắm đấm, muốn phản bác, nhưng lời nói muốn bay tới miệng, vòng qua một vòng rồi nuốt xuống. Không thể bốc đồng.

Cố hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói:

"Tôi chỉ có bấy nhiêu thôi. Tôi sẽ đưa tiền lương bán thời gian cho kì nghỉ hè và học bổng dành dụm được. Chi phí sinh hoạt sau khi nhập học vẫn chưa được giải quyết ... "

Dì nghe xong, lặng đi vài giây.

“Vô dụng, nghe bảo mày đi làm thêm, vậy mà chả có thêm được bao nhiêu…” Cô ta mắng rồi cúp điện thoại.

Hơi nước đọng đầy mắt, Mạn Nhu cố kìm nước mắt và ngẩng đầu lên.

Bầu trời được bao phủ bởi cành lá sum suê, trong lành râm mát, ánh nắng chiếu vào mặt qua những kẽ hở trên tán lá xanh, nhiệt độ cũng không nóng mà dịu đi rất nhiều.

Dù sao cũng là dì nuôi nấng nàng bao năm qua, nhà không giàu khó khăn gì thêm đôi đũa, cái bát cho mình, mắng vài lần cũng không sao. Bản thân cô là người lớn, có thể xử lý nó.

Mạn Nhu tự thuyết phục bản thân một lúc, sức nóng trong mắt giảm xuống, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại.

Điện thoại lại rung lên.

Tin nhắn của ngân hàng, 100.000 nhân dân tệ đã được nhận.

Nàng nghĩ mình đã đọc nhầm, dụi mắt và xác nhận phía sau có năm số 0, và rồi nhận ra rằng đây là khoản thanh toán của kim chủ...

Đột nhiên, trái tim nhảy lên rồi tuyệt vọng.

Một chuỗi số lạnh lùng cho nàng cảm giác an toàn mà trước đây chưa từng có, dường như sau lưng mình có một con đường để dựa dẫm và rút lui, không còn là vực thẳm nữa. Mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều được kéo dài ra, không có sự thù địch hay than phiền.

Chiếc xe buýt loạng choạng chạy tới, nhanh cất điện thoại, nhốt chặt trái tim lại rồi theo những người khác lên xe.

Vào buổi tối, mặt trời lặn trên những ngọn núi và bầu trời có sự pha trộn giữa màu đỏ cam và xanh tím.

Sau khi lớp học phụ đạo kết thúc, Mạn Nhu nhận được đồng lương cuối cùng và quay trở lại trường học. Chạng vạng, khuôn viên rộng lớn trống trải vắng lặng.Nàng đã ở lại kí túc xá của trường cũng được 2 tháng rồi. Phòng bốn người có điều hòa, phòng tắm riêng, ban công rộng, nàng để rất ít đồ, bồn rửa mặt trên bàn được sắp xếp gọn gàng.Vơ lấy hai bộ quần áo, một vài cuốn sách và một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, cho vào một chiếc túi vải lớn, cho vào quần áo đã phơi hôm trước và dọn dẹp đơn giản.

Làm xong việc này trời cũng đã tối, nhanh xách túi vải rời khỏi ký túc xá, gọi xe ở cổng trường.

Vào giờ cao điểm buổi tối ở khu đô thị, đi bộ quãng đường mười km mất hơn 40 phút,Mạn Nhu lúc này mới hối hận, đây là lần đầu tiên đi taxi hạng sang kể từ khi nhập học.

Cuối cùng khi đến khách sạn, nàng quẹt thẻ để lên lầu, đẩy cánh cửa vàng trắng ra—

Đèn trong phòng khách sáng lên, người phụ nữ đang uể oải ngồi trên ghế sô pha, khoanh chân, trên tay cầm một chiếc cốc chứa đầy một chất lỏng nhỏ màu đỏ hồng, đặc quánh như máu, làm cho ngón tay của cổ ngày càng thon đẹp.Giống như một con rắn độc ác và lạnh lùng cố thủ.

Chân của Mạn Nhu hơi yếu, nàng dùng tay phải giữ cửa:

"Chị Tưởng Vũ" Giọng nói mỏng như mèo kêu.

Cô quay mặt lại bình tĩnh nhìn chằm chằm cô gái, không nói lời nào cũng không biểu cảm, chậm rãi uống một ngụm rượu.

“Em đi đâu vậy?” Cô nâng cằm ra hiệu cho cô gái đi tới.

Nàng ngoan ngoãn đi đến gần và giải thích:

"Em đi dạy kèm vào ban ngày, sau buổi học, vừa trở về ký túc xá của trường để lấy đồ."

"Giáo viên dạy kèm?"

"Dạ, dạy kèm tiếng Anh cho học sinh năm hai."

Trong mắt Tưởng Vũ hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng không hỏi thêm câu nào, cũng không quan tâm đến tình hình cụ thể của tiểu hoàng yến, chỉ gật đầu bày tỏ sự hài lòng với sự thành thật của cổ.

"Em ăn tối chưa?"

"Dạ."

“Ngồi đi.” Tưởng Vũ vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

"..."

Mạn Nhu đặt túi vải xuống và tiến lên nửa bước, do dự nhìn xuống. Đột nhiên, cổ tay bị siết chặt khiến nàng không kịp phản ứng nên ngã xuống ghế sô pha và bị vòng tay của người phụ nữ ôm vào lòng.

Họa tiết da rắn mát lạnh đang bám vào cánh tay nàng, và sự chạm vào chân thực đến mức khiến nàng không khỏi run rẩy:

"Đừng tới đây—"

"Mạn Nhu" Cô đôi mắt mờ mịt nhìn nàng:

"Em không ngoan"

“Em-em sợ rắn…Chị thay quần áo đi.” Cô gái khẽ cầu xin, nghe như sắp khóc.

Vẻ mặt cô sững lại, nhìn xuống y phục, không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên buông lỏng tay ra, mơ hồ nói: "Em đi tắm đi."

"……dạ"

Mạn Nhu không quan tâm nhà tài trợ có tức giận hay không, cứ thế đứng dậy và xách túi trở về phòng.

Phòng tắm tràn ngập hương thơm nồng nặc, nàng đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại, để làn nước ấm chảy xuống tóc.

Tối nay không từ chối nữa.

Tưởng Vũ ngồi trong phòng khách một lát, đặt cái chén xuống, trở về phòng ngủ khoác lên người một chiếc áo khoác mỏng, màu be, rất nhẹ nhàng.

Chợt tiếng hệ thống lại xuất hiện trong đầu:

[Này kí chủ, Tiểu Kha biết cô rất thích trinh nữ nhưng cô động tay động chân với nữ chính, không sợ mức độ hạnh phúc của cổ sẽ xuống âm sao?] Tiểu Kha cảm thấy mùi nguy hiểm đang tràn ngập khắp nơi, nếu không cảnh báo sớm thì nữ chính sẽ bị sói già này ăn thịt mất.

Tưởng Vũ day day mi tâm trả lời qua loa:

[Yên tâm, tôi có chừng mực]

[Nè, nếu muốn giải tỏa gì thì tìm người khác, đừng có...]

Chợt cô gái nhỏ bước ra, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa bọn họ. Nhìn nữ nhân trước mắt, cô hơi ngây người.

“Lại đây.” Tưởng Vũ cười vẫy tay.

Mạn Nhu nhìn chiếc áo khoác ngoài màu be trên người chị ấy và chậm rãi bước tới:

"Chị..."