Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Chính Chưa Kịp Trọng SInh, Nam Chính Đã Bị Tôi Dụ Về Tay Rồi

Chương 1

1.

Tôi, Lâm Thanh Nhi, vô tình phát hiện mình là người vợ chưa cưới xui xẻo của nam chính trong một bộ truyện trọng sinh cũ kỹ.

Hầy, đúng thế, chính là loại truyện tình yêu ngọt ngào mà kiếp trước nữ chính mắt mù lòng dạ tối tăm, tin lầm kẻ cặn bã, hại chết nam chính rồi tự hại luôn bản thân, sau khi trọng sinh lại quyết tâm trân trọng nam chính hơn bao giờ hết.

Nếu tôi không nhìn nhầm quảng cáo thì là vậy.

Đối thoại sau khi trọng sinh chắc chắn sẽ như thế này.

Nam chính: “Anh sẽ để em rời xa anh.”

Nữ chính: “Ông xã... ôm em.”

Nam chính: “Em gọi anh là gì? Em có biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không?”

... Chậc, chậc, chậc.

Rất tiếc, tôi chỉ là nữ phụ, tất nhiên tôi cũng chẳng mặn mà gì với kiểu nữ chính ngốc nghếch não tàn như vậy.

Nhưng bây giờ nói gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Giờ tôi đang ngồi trên đùi nam chính, nâng mặt anh lên, hôn nhẹ nhàng từng chút một như chuồn chuồn lướt nước.

Trong mắt anh tràn đầy du͙© vọиɠ, nhưng lại không có bất kỳ động tác nào.

Phó Cửu Hàn, người đàn ông được gọi là Cửu Gia, dù đúng là anh đã ba mươi tuổi rồi, nhưng vì sao lại gọi anh là gia chứ?

Nhưng hiện giờ tôi cũng chỉ có thể mềm mại gọi một tiếng: “Cửu Gia ~ anh hôn em đi.”

Phó Cửu Hàn dù đã động tình nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, anh mở miệng thốt ra những lời vô tình: “Cút xuống khỏi người tôi.”

Tôi cũng là người biết điều, lặng lẽ leo xuống khỏi đùi anh, đứng dậy kéo chiếc váy đã bị cuộn lên đến tận đùi xuống ngang đầu gối.

Chỉnh lại mái tóc xoăn màu rượu vang đang rối bù, tôi nhặt chiếc cà vạt mà mình đã kéo tuột ra, định buộc lại cho anh.

Cả người lẫn ghế của anh lùi lại một chút: “Vứt đi.”

“Anh ghét bỏ em sao?” Tôi cầm cà vạt, mắt chớp chớp đầy vẻ tủi thân.

Ừm, được thôi, anh không ăn chiêu này của tôi, chỉ nhìn tôi lạnh lùng như muốn đóng băng tôi tại chỗ.

Nhưng nếu không phải tai anh đã đỏ lên, suýt chút nữa tôi đã tin rồi.

Hừ, đàn ông.

Chờ tôi rời đi, cơ thể căng cứng của Phó Cửu Hàn liền thả lỏng, nửa nằm trên ghế làm việc, mắt dán chặt vào cánh cửa đóng kín khi tôi vừa rời khỏi.

“Thật sự... càng lúc càng không thể từ chối nổi nữa.”

Tôi trở về nhà, mệt mỏi nằm vật xuống giường, mệt thật sự, việc trêu chọc đàn ông quá mệt mỏi.

Từ lúc đầu bị Phó Cửu Hàn ném ra khỏi cửa cho đến bây giờ có thể ngồi hôn anh, ai mà biết tôi đã trải qua những gì.

Bạn hỏi tại sao tôi lại kiên trì trêu chọc tảng băng lớn này sao?

Đó là khi tôi biết mình là vị hôn thê xui xẻo, tôi đã quyết định rồi.

Theo lý mà nói, tôi nên tránh xa nam chính, không nên đến gần nữ chính, nhưng... người như Phó Cửu Hàn thật hiếm có, tôi lại thích loại thử thách khó nhằn này.

Bây giờ, cốt truyện vẫn chưa bắt đầu, nữ chính và Phó Cửu Hàn còn chưa gặp nhau, nữ chính cũng chưa trọng sinh, cơ hội lớn như vậy bày ra trước mắt, làm sao có thể không trân trọng?

Hơn nữa, vì sao kiếp trước nữ chính lại có thể làm tổn thương nam chính sâu đậm như thế, thậm chí gián tiếp hại chết anh, mà sau khi trọng sinh vẫn có thể nhận được sự cưng chiều của nam chính?

Phó Cửu Hàn đúng là điển hình của một công cụ cưng chiều vợ không có giới hạn.

Haizz, tôi thật sự không thể chịu nổi.

Đánh cược một lần, xe đạp biến thành xe máy, biết đâu còn có thể thành Rolls-Royce.