Chương 2

Cảnh Tiễn không mập, chỉ là theo đuổi cảm giác gầy đẹp, luôn cảm thấy mình gầy một chút nữa thì sẽ càng đẹp hơn, vẫn luôn "ngược đãi" bản thân, các loại không ăn tinh bột vân vân, sau này khi vừa mới tốt nghiệp đại học thì cô đã có bệnh dạ dày nghiêm trọng rồi.

Cô cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu: "Được, đi ăn cơm đi."

Ở trong căn tin, lúc không ít người nhìn thấy Cảnh Tiễn xuất hiện, đều mở to hai mắt nhìn, nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, bản thân Cảnh Tiễn không có cảm giác gì, mặc dù có hơi không quen, nhưng đi theo Cam Điềm Điềm, vẫn thuận lợi xếp hàng lấy cơm.

Hai người ngồi mặt đối mặt, an tĩnh ăn cơm.

Cam Điềm Điềm không biết nên nói cái gì với Cảnh Tiễn, về phần Cảnh Tiễn thì càng không biết mình nên dùng thái độ gì khi ngồi cùng cô ấy, quá nhiệt tình lại sợ dọa cô ấy, chỉ có thể tạm thời duy trì thái độ ban đầu.

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một người, ngồi cạnh Cảnh Tiễn, trêu chọc hỏi: "Cảnh Tiễn, sao hôm nay lại tới đây ăn cơm thế?"

Tay Cảnh Tiễn cầm đũa khựng lại, nhìn về phía người tới, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, con ngươi cô hơi co lại, né tránh theo bản năng rồi mới lạnh nhạt thu lại tầm mắt.

"Ừm."

Bạn học đối diện Viên Văn Bân cười nói: "Sao thế, Cảnh mỹ nữ không quen chúng tớ sao?"

Cảnh Tiễn lắc đầu: "Không có, các cậu có chuyện gì không?"

Viên Văn Bân nhìn cô cười, dịu dàng hỏi: "Lát nữa cậu muốn ra ngoài với tớ không?"

"Không đi." Cảnh Tiễn từ chối không chút suy nghĩ, năm cô hai mươi tuổi này, chuyện làm sai lớn nhất chính là qua lại với Viên Văn Bân, mà bây giờ... Dựa theo thời gian mà tính, hai người vẫn còn đang trong giai đoạn mập mờ, phải tới sinh nhật ngày kia, Viên Văn Bân thổ lộ, bọn họ mới xem như chính thức ở bên nhau.

Cảnh Tiễn đời trước bị Viên Văn Bân hại thê thảm. Đời này dù thế nào cũng phải ngăn cản mình giẫm lên vết xe đổ.

Viên Văn Bân khẽ giật mình, không ngờ sẽ bị từ chối.

"Có chuyện gì không?"

Cảnh Tiễn lạnh nhạt nhìn hai người trước mặt một chút, cô thật sự không thông minh, đến giờ mới phát hiện trong ánh mắt Viên Văn Bân nhìn cô tràn đầy lỗ mãng, cô dừng lại một chút, miễn cưỡng lấy một cái lý do: "Muốn quay về đi ngủ."

Mặc dù cô rất muốn xé rách mặt nạ của Viên Văn Bân nhưng cũng không phải hiện tại, cho nên thái độ của Cảnh Tiễn đối với anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ.

Viên Văn Bân còn muốn nói gì đó, Cảnh Tiễn đã để đũa xuống không ăn nữa, cô nhìn về phía Cam Điềm Điềm: "Cậu ăn no chưa?"

"Rồi."

"Chúng ta đi thôi."

Cam Điềm Điềm chần chờ một lát rồi vội vàng đứng dậy đi theo: "Được."

Sau khi rời khỏi căn tin, Cam Điềm Điềm nhìn cô nghi ngờ, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi nghi vấn trong lòng mình.

——

Sau khi quay lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng khác còn chưa quay lại, quan hệ của Cảnh Tiễn và hai người còn lại rất bình thường, một người trong đó thậm chí cực kỳ chênh lệch, cho nên cô cũng không để ý chút nào.

Sau khi cô đánh răng thì leo lên giường đi ngủ, vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa quá linh hoạt, cộng thêm việc đã quá lâu chưa ăn cơm, cô mới ăn vài miếng cơm thì bụng đã hơi khó chịu.

Cảnh Tiễn ôm bụng nằm trên giường, mơ mơ màng màng cũng không ngủ.

Ở cửa có tiếng trò chuyện, là hai người bạn cùng phòng khác, Lam Doãn và Trịnh Mai.

"Doãn Doãn, chắc chắn cậu sẽ lấy được nhân vật này, mấy ngày trước khi đạo diễn tới chọn người, biểu hiện của cậu tốt nhất rồi."

Lam Doãn cau mày, rõ ràng là tình thế bắt buộc, lời nói ra miệng không phải lời thật lòng.

"Cũng không thể nói như vậy, đây mới chỉ là vòng sàng lọc thứ nhất, còn có vòng thứ hai mà." Cô ấy đẩy cửa ra, thấp giọng nói: "Huống chi là phim truyền hình của đạo diễn Hứa, có lẽ tớ cũng không có hi vọng lớn."

Trịnh Mai nghe thế, quan sát đến sắc mặt của cô ấy, nói rất biết cách nhìn: "Ai nói vậy chữ, mấy lớp ngành biểu diễn này, kỹ xảo của Doãn Doãn cậu là tốt nhất rồi, mà cậu còn có một người anh trai cực kỳ chiều chuộng cậu nữa."

"Đó không phải anh trai." Giọng Lam Doãn hờn dỗi, xấu hổ, cười phản bác.

Nhưng người để ý chút đều có thể nghe ra cô ấy có tâm tư gì với "anh trai" của mình mà Trịnh Mai nói.

...

Cảnh Tiễn không cẩn thận nghe giọng phía dưới, nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ, lần thử vai này cô cũng tham gia, là một bộ phim truyền hình trù bị của đạo diễn Hứa nổi danh, thanh danh của đạo diễn Hứa tròn giới phim truyền hình cực kỳ tốt, chỉ cần là phim truyền hình do ông ấy quay chụp, chắc chắn sẽ cực hot, lại có thể nâng đỡ không ít người nổi tiếng.

Nghe hai người phía dưới trò chuyện, khóe miệng Cảnh Tiễn giật giật, thật ra cuối cùng người được chọn diễn nhân vật của bộ phim truyền hình này không phải Lam Doãn, mà là một đàn chị năm 4 đại học, nhưng mà Lam Doãn cũng không tệ, chí ít qua vòng thử sức thứ nhất, mà kiếp trước cô còn không qua.

Nghĩ tới đây, Cảnh Tiễn nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp những chuyện bực mình này nữa.

Cô vừa nằm ngủ không đến mười phút, điện thoại đặt phía dưới gối đầu đột nhiên vang lên, cô vội vàng mở mắt ra, nhanh chóng nghe điện thoại.

"Alo."

"Cảnh Tiễn, bây giờ em đang ở đâu?"

Cảnh Tiễn dừng một chút, nghe tiếng nói bên kia, cô đưa điện thoại ra xa, thấy rõ tên người gọi tới, là Phương Văn Quân, cũng là người đại diện của cô.

Cô giật mình, vừa định trả lời, vừa mới nói một chữ thì đã có tiếng răn dạy vang lên trong ký túc xá: "Ồn ào quá, muốn nghe thì ra ngoài nghe."

Cảnh Tiễn dừng lại một lát, cũng không cãi nhau, cô trạm điện thoại di động ra hành lang, gió mùa hè thổi làm cô tỉnh táo, hỏi một tiếng: "Có chuyện gì thế?"

Giọng Phương Văn Quân tràn đầy mừng rõ và hưng phấn, vội vàng nói: "Lần trước em đi thử vai nhân vật của đạo diễn Hứa, đã qua vòng thứ nhất rồi, ngày mai là vòng thử vai cuối cùng, em trang điểm một chút, đến lúc đó chị tới đón em!"

Cô ấy nói liên miên lải nhải: "Mặc dù hi vọng không lớn, nhưng ít ra có thể qua vòng thử vai thứ nhất cũng chứng minh em còn có thể, đến lúc đó cho dù không thể diễn nhân vật kia thì em cũng có thể diễn một vai phụ nhỏ..."

Bên tai là giọng Phương Văn Quân, Cảnh Tiễn lại đang trong trạng thái ngơ ngác.

Kiếp trước, không phải cô không qua vòng phỏng vấn thứ nhất sao.