Chương 1: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [1]

"Tô Từ, tôi, tôi thích cậu!"

Một chàng trai đỏ mặt, ngăn người đối diện lại, thu hết can đảm và nói lời tỏ tình lần đầu tiên trong đời.

Cô gái có khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, đôi mắt to long lanh lúc này tràn đầy nghi hoặc: "Bạn học, tôi biết cậu sao?".

Cô có vóc dáng không cao, rất là nhỏ xinh, làm mọi người không thể không sinh ra lòng cảm mến với cô, muốn đưa tay ra để chạm vào cô và ôm lấy cô.

Nam sinh chỉ nhìn cô trong ba giây, liền có chút không chịu nổi.

"Cậu không biết tôi, nhưng tôi biết cậu, tôi rất thích cậu, cuộc đời tôi không thể thiếu cậu, Tô Từ, xin hãy làm bạn gái tôi đi!".

Cậu ta đang rất căng thẳng, nhìn kỹ cô gái trước mặt, cô gái khẽ chớp mi, trái tim cậu giống như bị cào nhẹ một cái.

Nhưng mà, giây tiếp theo, lời của đối phương lại làm cậu ta cứng đờ tại chỗ.

"Cậu có tiền không?"

Thiếu niên lộ ra vẻ kinh ngạc, như bị sét đánh: "Tôi."

“Tôi chỉ thích người có tiền." Tô Từ ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, cậu không đủ tiêu chuẩn làm bạn đời của tôi."

Chàng trai: Mình. Lời tỏ tình của mình cứ như vậy bị từ chối sao?

Tô Từ bước vào lớp học, không quá nửa ngày, tin tức cô là một kẻ đào mỏ đã lan truyền khắp A Trung.

Hệ thống: "Ba ba đã nói cô rồi không nên nói như vậy, cô xem, hiện tại liền không có chuyện gì rồi."

Tô Từ thở dài, chống cằm: "Nhưng tôi không muốn nói dối, nói dối quá mệt mỏi, tôi cũng không muốn lừa cậu ta."

Hệ thống hận sắt không thành thép: "Nếu như hắn nói mình giàu thì sao? Cô định cùng người ta bỏ trốn sao?"

Tô Từ chân thành lắc đầu: "Nhưng cho dù cậu ta có giàu đến đâu, cũng không giàu bằng Phó Từ được."

Hệ thống: "Ba ba thua."

Tô Từ là một cái hũ đựng tiền, từ khi có ý thức, cô đã trải qua mưa gió. Với sự thay đổi của năm tháng, nó đã bị di dời và cuối cùng được một họa sĩ nghèo mua lại.

Tô Từ không muốn làm hũ tiền thành tinh nữa, cô ấy muốn trở thành một con người.

Nhưng cô vẫn không thể trở thành một con người được.

Sau đó, hệ thống tìm được cô, nói cho cô biết, chỉ cần cô đồng ý đi đến các thế giới khác để chiếm đoạt toàn bộ tài sản của nam thần, cô có thể trở thành người.

Mặc dù Tô Từ là một hũ tiền thông minh, nhưng cô ấy chưa bao giờ tiết kiệm được nhiều tiền như vậy. Cô ấy bẻ ngón tay đếm ngày đêm mà đếm không xuể, đành buông xuôi.

Hệ thống: "Ba nói cho cô biết, tiền của nam thần bình thường đều rất dễ lừa, cùng ba đi, ba dẫn cô đi ăn uống."

Tô Từ nói: "Để tôi suy nghĩ lại đã."

Hệ thống cho rằng Tô Từ đang suy nghĩ nghiêm túc, lại không nghĩ rằng cô chỉ đang ngủ.

Sau khi tỉnh lại, Tô Từ nói: "Tôi không muốn ăn đồ ăn ngon, tôi muốn làm người."

Thế là một người một hệ thống bắt đầu làm bạn đồng hành.

Phó Từ ở thế giới này là một nhân vật phong vân của A Trung, có gia thế hiển hách, là người thừa kế duy nhất của Phó thị, là thái tử gia trong giới thượng lưu, và là đối tượng được nhiều người nịnh bợ, chỉ vì có được một chút quan hệ với Phó gia.

Những cô gái thích anh ấy thậm chí có thể được xếp dài bên ngoài thành phố.

Tô Từ cảm thấy rất đau khổ: "Thống thống làm sao tôi có thể lừa được tiền của anh ấy?"

Hệ thống nghiêm túc mà thành khẩn nói: "Nghe lời ba chỉ có đúng không sai. Chỉ cần cô trở thành Phó phu nhân tương lai, tất cả tài sản của anh ta sẽ là của cô."

Tô Từ: "chính là tôi không biết yêu như thế nào, và tôi cũng không muốn."

Cô cảm thấy yêu quá khó, họa sĩ mua cô về ngày nào cũng phàn nàn với cô, theo thời gian, Tô Từ cũng nghĩ như vậy.

Tình Yêu là một cái gì đó rất rắc rối.