Chương 11: Ai là chúng ta với ngươi

"Ai là chúng ta với ngươi?"

Tính tình Tư Mã Thanh Quan có tốt đến đâu thì lúc nãy cũng không đè nén được lửa giận.

"Đương nhiên là Cô cùng cô mẫu? Chẳng lẽ trên giường này còn có người khác? ”

Tư Mã Diễm thong dong mở miệng, không có nửa điểm bộ dáng xấu hổ khó chịu.

"Ngươi ….không biết xấu hổ! Sách thánh hiền ngươi đọc suốt bao nhiêu năm qua, đều bị chó tha đi hết rồi sao? ”

Tư Mã Thanh Quan đẩy Tư Mã Diễm ra, chỉ quấn lên người một chiếc áo trung y rồi xuống giường, đứng tở một vị trí cách Tư Mã Diễm rất xa.

Nàng lục hết trong đầu, cũng chỉ nghĩ ra được một câu như vậy để mắng Tư Mã Diễm.

"Giữa sách Thánh hiền cùng ngài so ra, Cô đương nhiên là muốn ngài hơn."

Tư Mã Diễm không nhanh không chậm, nắm lấy xiêm y mình vội vàng cởi ra hôm qua mặc lại.

"Vậy vị trí Thái tử thì sao! Ngươi điên rồi à? Không sợ ta đi nói cho Hoàng huynh sao? ”

Tư Mã Thanh Quan nhìn hắn biểu hiện bình tĩnh như vậy thì rất khó chịu, cứ tựa như hắn không để việc này vào mắt chút nào.

Nhưng Mà Tư Mã Diễm mặc xong xiêm y, liền sải bước xông về phía nàng.

Buộc cho Tư Mã Thanh Quan không thể không cuống quít lui về phía sau.

Hắn một tay tóm lấy nàng, không để ý nàng giãy dụa mà ôm trở lại chiếc giường bọn họ triền miên đêm qua.

"Cô mẫu vẫn nên lên giường nói chuyện đi. Mặt đất rất lạnh, cẩn thận bị lạnh. ”

Hòa Tú còn quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

"Về phần phụ hoàng, hiện giờ hắn chỉ có hai đứa con trai là Cô và Ngũ đệ. Chẳng lẽ cô mẫu thật sự cho rằng, phụ hoàng sẽ đem vị trí Thái tử cho A Quyết? ”

"Ngươi… "

Tư Mã Thanh Quan nghẹn lời.

Tư Mã Quyết có huyết mạch người Hồ.

Hoàng đế tự nhiên sẽ không đem ngôi vị Thái tử cho hắn, càng sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn.

"Đây là chỗ để ngươi dựa vào?"

Tư Mã Thanh Quan cắn môi, nhìn Tư Mã Diễm ngồi bên giường, vẻ mặt ôn nhu, dáng vẻ tự nhiên.

"Không. Chỗ dựa của Cô là Cô có thể thay cô mẫu thực hiện mong muốn trong lòng.”

Tư Mã Diễm đưa tay chỉnh lại phần tóc mai hơi tán loạn của Tư Mã Thanh Quan.

"Cô mẫu muốn bảo trụ người nào, Cô sẽ giúp ngài bảo trụ. Cô muốn gϊếŧ người nào, Cô sẽ giúp ngài gϊếŧ kẻ ấy. ”

………………….

Tư Mã Thanh Quan ngồi đọc sách bên cửa sổ Vũ Dục Hiên.

Bên cửa sổ là mưa lớn từ trên trời rời xuống, mấy gốc chuối tay trong mưa rung động không dứt. Thanh âm vừa phiền vừa loạn, ầm ĩ đến Tư Mã Thanh Quan tâm thần không yên.

Hòa Tú ở phía sau nàng muốn nói lại thôi.

"Điện hạ. . . . đến tột cùng thì ngài định tính toán như thế nào. ”

Hòa Tú cân nhắc, ngày đó, sau khi từ Liễm Tú Viên trở về, điện hạ cũng chưa từng cười qua, cả ngày không phải cầm sách sững sờ thì chính là ngủ say.

"Ngày thứ ba."

Tư Mã Thanh Quan nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ thì thào nói.

Ngày đó trước khi Tư Mã Diễm rời đi, vừa thay nàng khép quần áo lại, vừa nói cho nàng biết sẽ cho nàng thời gian ba ngày để suy nghĩ một chút về điều kiện của hắn.

Nếu nàng đồng ý, hắn tất nhiên nói là làm.

Nếu nàng không đồng ý. . .

Tư Mã Diễm không nói, Tư Mã Thanh Quan cũng không hỏi.

Có tỳ nữ áo tím từ ngoài viện vội vàng đến thông báo.

"Hòa Tú cô cô, Thái tử đến thăm. Người đã sắp đi đến tiền viện rồi.”

"Điện hạ.. . . . . "

Hòa Tú nhìn về phía Tư Mã Thanh Quan.

"Đi mời hắn vào."

Hòa Tú ứng tiếng rời đi.

Tư Mã Thanh Quan thở ra một hơi thật sâu, phảng phất chỉ cần nàng làm như vậy, tức giận trong lòng sẽ có thể giải tỏa đi bớt được hai phần.

Cuốn sách trong tay cũng bị nàng ném lại trên bàn.

Nàng đứng dậy đi vào trong phòng, cách màn mưa từ xa nhìn thấy Tư Mã Diễm che ô mà đến.