Chương 2: Lựa chọn

"Ngươi ấy à, thực sự là quá nghịch ngợm mà. Trách không được Hoàng huynh lại thương ngươi như vậy.”

Tư Mã Thanh Quan bất đắc dĩ điểm nhẹ lên mũi công chúa Ngọc Chân.

"Ta nào có nghịch ngợm cơ chứ, chỉ là trong lòng vẫn nhớ đến cô mẫu mà thôi."

công chúa Ngọc Chân cười làm nũng với nàng.

“Ta đã cố ý chọn một vài tiểu lang quân cho cô mẫu, nếu cô mẫu không ngại thì nể mắt nhìn một cái, chọn một người hợp tâm ý. Nếu tất cả đều được coi trọng, thì mang đi tất cả càng tốt nha.”

"Ngươi ngược lại rất hào phóng nhỉ."

Tư Mã Thanh Quan nghe thế cũng bị nàng chọc cười.

"Chỉ là mấy nam nhân mà thôi, cô mẫu thích thì cứ việc mang đi."

công chúa Ngọc Chân cười đến kiều mị tiêu sái.

Ngược lại khiến Tư Mã Thanh Quan sinh ra vài phần cảm khái.

Khó trách Hoàng huynh sủng ái nàng như vậy, đem Liễm Tú Viên đều thưởng cho nàng.

Liễm Tú Viên là địa điểm tổ chức Lộc Minh Yến từ khi Tư mã gia khai triều đến nay.

Trải qua mấy đợt trùng tu lớn, trong vườn bây giờ đã có vô số trân cầm dị thú.

Sau khi công chúa Ngọc Chân lấy được Liễm Tú Viên liền hàng đêm tổ chức yến hội ở đây, người đến tham gia yến hội ngoại trừ con cháu thế gia trong kinh, còn có không ít sĩ tử bần hàn tự xưng phong lưu.

Trong lúc hai người đang nói chuyện cũng đã đi đến nội đường.

Ở trong nội đường đã có mấy vị lang quân đang ngồi ngay ngắn.

Từ phải sang trái, phân biệt mặc bạch sam, thanh sam và hắc sam.

Người mặc thanh sam ngọc tuyết đáng yêu, thoạt nhìn có chút thiếu niên hăng hái. Có lẽ là tuổi còn nhỏ.

Thanh sam diễm lệ đoan trang, diện mạo chính là nhất đẳng.

Hắc sam tuấn tú anh vũ, tiêu sái hào sảng.

Tư Mã Thanh Quan nhìn lướt qua bọn họ một cái, liền ngồi ở giữa, tiện tay mở danh sách có tên ba người kia ra.

Thị nữ ở một bên vội vàng đem mâm bày đầy rượu ngon cùng rau quả trân quý đưa lên.

"Thôi Phong Thụy?"

Nàng nhìn về phía thiếu niên bạch sam trong nội đường.

Thiếu niên kia quả nhiên ngẩng đầu.

"Bẩm điện hạ, chính là thần."

"Ngươi năm nay mười sáu tuổi?"

Tư Mã Thanh Quan nhìn ghi chép trong danh sách nhịn không được lắc đầu.

Thôi thị phía Bác Lăng, mười sáu tuổi, giỏi thi thư.

"Đúng vậy."

Thôi Phong Thụy ngồi ở trong nội đường có chút lo lắng bất an, không biết vì sao công chúa lại hỏi tuổi của hắn.

"Hắn ngược lại cùng tuổi với Đồng Nô."

Tư Mã Thanh Quan nhịn không được nhìn về phía công chúa Ngọc Chânđang ngồi ở bên dưới.

"Ngang tuổi với Ngũ hoàng đệ."

công chúa Ngọc Chân cười nói, biểu thị vị này cũng bằng tuổi vị Ngũ hoàng đệ họ Tư Mã kia.

Đồng Nô là tiểu danh của Ngũ hoàng tử, Tư Mã Quyết.

Tên này tính tình từ nhỏ đã cổ quái, rất bướng bỉnh.

Từ khi biết đọc sách viết chữ, ngoại trừ vị cô cô từng tự mình dạy dỗ hắn, liền không bao giờ để cho người khác gọi tiểu danh của hắn nữa.

Ngay cả bệ hạ cũng không ngoại lệ.

"Cũng không biết hiện giờ hắn ở Bắc doanh sống như thế nào, có chịu được khổ hay không."

Tư Mã Thanh Quan thở dài.