Chương 3: Kết Đan

Thần Kiếm tông, buổi tối.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Cảnh Hy dẫn Giang Hạ đi ra phía sau rừng trúc ở Lôi Hành Phong để tu luyện. Ánh sáng của mặt trăng chiếu xuyên qua từng kẽ lá, dẫn đường cho hai người đến khu vực rộng rãi.

Vì là tu luyện nhập môn tâm pháp nên trên tay hai người đều trống trơn, chọn một vị trí rồi ngồi xuống đối diện nhau, chân khoanh tròn lại, trong miệng bắt đầu đọc theo tâm pháp đã học chiều nay. Chưa đến vài hơi thở, hai người đã cùng nhập định, từng người tiến vào thức hải của bản thân để tu luyện.

Qua hai canh giờ, Giang Hạ mở mắt ra trước, nhìn đến Cảnh Hy đối diện vẫn còn đang nhập định liền nhẹ nhàng đứng dậy. Đôi mắt linh động quan sát xung quanh, từng lá trúc xào xạc theo chiều gió, mặt trăng cũng đã dần treo lêи đỉиɦ đầu, cô đi đến bên cạnh bẻ một cành trúc ước lượng một chút, sau đó đi đến một khoảng đất trống cách xa Cảnh Hy.

Đôi mắt tiểu cô nương nhắm lại, khuôn mặt non nớt tinh xảo dần dần nghiêm túc lên, bàn tay đang cầm lấy cành trúc cũng nắm chặt lại, bước chân di chuyển, từng đường kiếm mạnh mẽ sắc bén được đánh ra.

Dáng người nho nhỏ nhưng tốc độ lại rất nhanh, mỗi một chiêu thức đánh ra đều linh động dứt khoát, một bộ tâm pháp hoàn chỉnh cứ như thế mà hoàn thành, trong tiềm thức của Giang Hạ, từ khi cô có thể chạy trên mặt đất thì đã được học bộ kiếm pháp này rồi.

Tâm trí đang theo thói quen chăm chú vào từng đường kiếm thì bỗng giọng oang oang vang lên từ đằng sau:

“Oa~, tiểu sư muội, bộ kiếm pháp này muội học từ đâu vậy? Nhìn qua thật lợi hại.” Cảnh Hy vừa mới tu luyện xong, đang đứng dậy duỗi người thì nhìn thấy Giang Hạ cầm thanh trúc tựa như thanh kiếm sắc bén đánh ra từng chiêu thức.

“Đây là kiếm pháp tu luyện khi còn nhỏ ở nhà của muội.” Giang Hạ mờ mịt đáp.

“Kiếm pháp tốt như vậy, hẳn là gia tộc của sư muội rất mạnh. Không giống như ta, ta từ nhỏ đã được sư tôn nhặt ở ngoài rồi đưa về Thần Kiếm Tông.” Trong giọng nói của Cảnh Hy tràn đầy hâm mộ xen lẫn khát khao.

Trong đầu Giang Hạ bỗng chợt lóe lên cảnh tượng cô đứng trong sân cũng đánh ra bộ kiếm pháp giống như vậy, chỉ khác là ở cách chỗ cô đứng không xa ngồi hai người một nam một nữ, khuôn mặt không nhìn được rõ ràng, nhưng từ dáng người cùng khí chất liền có thể thấy tuyệt đối không tầm thường. Có lẽ họ là phụ mẫu của cô.

Giang Hạ còn đang mơ hồ chưa kịp an ủi thì Cảnh Hy đã lên tiếng:

“Về thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”

……

“Diệp Linh sư muội, chậm một chút, chậm một chút.”

Một thiếu niên ước chừng hơn mười hai tuổi dùng vẻ mặt có chút bất lực đang chạy theo sau nhắc nhở Diệp Linh, tiểu cô nương giống như con thỏ chạy như bay vừa cười đến hai mắt cong cong vừa nói đi về phía Lôi Hành Phong.

“Nhị sư huynh, tại sao huynh lại chậm chạp như vậy chứ.”

“Muội chạy nhanh như vậy cũng không kịp đâu. Hai vị tiểu sư thúc đã sớm đi xuống chân núi gánh nước rồi.” Nhị đồ đệ của Tông chủ - Mục Văn thở dài lên tiếng khuyên nhủ tiểu sư muội nghịch ngợm của mình.

“Muội muốn làm quen với tiểu sư thúc Giang Hạ, nghe nói tiểu sư thúc mới hơn năm tuổi đã là Luyện khí kỳ tầng bốn, thiên tài như vậy muội cũng muốn lây dính một chút phúc khí.” Giọng nói hâm mộ của Diệp Linh bay theo chiều gió truyền vào tai Mục Văn.

Thiếu niên nghe được cũng chỉ lắc đầu cười cười, với sự nghiêm khắc của Thiên Hạc Chân nhân thì có là tạp linh căn cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều so với những đệ tử tạp linh căn bình thường, còn chưa cần nói đển tiểu sư thúc Giang Hạ là Thiên Linh căn hệ Lôi biến dị ngàn năm mới gặp.

Hai bóng dáng một trước một sau đi thẳng lên Lôi Hành Phong, đệ tử tạp dịch ở đó nhìn thấy hai người đều cúi chào, sau liền im lặng đi làm việc của mình. Diệp Linh cùng Mục Văn đều đã quen với sự im lặng của Lôi Hành Phong, bước chân tiếp tục đi về phía phòng trúc của Giang Hạ.

Cửa môn đóng chặt, có lẽ tiểu sư thúc vẫn chưa trở về, hai người liền ngồi xổm trước cửa định bụng chờ đợi. Chưa đến một khắc, phía xa xa thấp thoáng một bóng dáng nho nhỏ xách theo hai thùng nước tiến về phía ao đựng nước của Lôi Hành Phong.

Diệp Linh đang đưa mắt trông mong nhìn về phía trước liền thấy Giang Hạ xuất hiện, đôi mắt lập tức tỏa sáng, cả người lập tức đứng vụt dậy nhanh chóng chạy đến, miệng nhỏ nhắn cũng không rảnh rỗi, giọng cười như chuông bạc vang lên:

“Giang Hạ tiểu sư thúc, người đã về rồi!”

“Để sư điệt giúp người xách thùng nước nhé.”

Lời vừa dứt, không để cho Giang Hạ đáp lời, đôi tay nhanh nhẹn vươn ra đỡ lấy thùng nước bên tay trái của cô, cả người dồn toàn lực nhấc thùng nước lên, khệ nệ đi từng bước nhỏ một.

Giang Hạ thấy thế khóe môi nhếch lên còn chưa kịp nở nụ cười thì đã thấy Diệp Linh cả người nghiêng ngả, thân thể nho nhỏ cùng với thùng nước đồng thời ngã lăn ra đất, nước ở bên trong toàn bộ hắt lên người Diệp Linh. Tiểu sư điệt khuôn mặt gần như sắp khóc, đôi mắt hồng hồng quay đầu nhìn về phía Giang Hạ, miệng phụng phịu nói:

“Tiểu sư thúc, thật xin lỗi người, hại người phí công xách nước từ dưới chân núi lên đến đây.” Nói xong người liền bật khóc.

Mục Văn lúc này cũng đã chạy đến đỡ người dậy, ánh mắt tràn đầy đau lòng, mở miệng ra mắng:

“Tiểu nha đầu muội, không làm được còn giúp cái gì mà giúp.”

Giang Hạ ở gần đó cũng đã dựng thùng nước trống không lên, vẻ mặt không sao cả an ủi Diệp Linh:

“Tiểu sư điệt đừng khóc, ta lại đi thêm một lượt xách thùng nước về là được. Ngươi mau chóng trở về thay y phục đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Mục Văn cúi chào một tiếng với Giang Hạ, sau đó cũng lên tiếng xin lỗi thay tiểu sư muội của mình:

“Đa tạ Giang Hạ tiểu sư thúc không trách mắng, sư điệt xin phép cáo lui đưa tiểu sư muội về trước.”

“Ừ, đi thôi.”

Nghe xong, Mục Văn dắt theo Diệp Linh thẳng xuống dưới chân núi mà đi, Diệp Linh vẫn còn đang nức nở thời điểm đi qua Giang Hạ liền nhỏ giọng nói với cô:

“Tiểu sư thúc, khi nào người rảnh sư điệt sẽ đến chơi với người nhé?”

Giang Hạ cười cười gật đầu, đợi cho hai người rời đi liền xách thùng nước lên, định bụng sẽ lại vòng xuống chân núi xách thêm. Vừa mới đi được một đoạn đã thấy Đại sư huynh Cảnh Hy đang mồ hôi nhễ nhại xách theo hai thùng nước to đi về phía mình, cô lập tức nở nụ cười hô:

“Đại sư huynh.”

Cảnh Hy đặt thùng nước xuống, đưa cánh tay mảnh khảnh lên lau mồ hôi trên chán, sau đó cười tươi hỏi Giang Hạ:

“Sư muội xuống đây đón huynh sao?”

“Mệt chết huynh rồi, cuối cùng thì cũng xong, may mà tiểu sư muội xinh đẹp thiện lương đã thay huynh xách một ít.”

Giang Hạ tủm tỉm cười trên nỗi đau của người khác:

“Đúng ra là xong rồi, nhưng mà muội phải xin lỗi mà thông báo với Đại sư huynh, vừa rồi muội không cẩn thận đã làm đổ trước khi về đến nơi.”

“Aaaaaa! Sao muội lại không cẩn thận như vậy chứ hả!” Tiếng thét kinh thiên động địa của Cảnh Hy vang lên.

Khuôn mặt của tiểu nam hài hiện lên vẻ đau khổ, có một loại cảm giác muốn bỏ gánh không làm nữa. Phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, nhăn nhó nói với Giang Hạ:

“Huynh quyết định sẽ nghỉ chơi với muội từ bây giờ cho đến hết buổi sáng. Hừ!”

Cảnh Hy nói xong lập tức xách hai thùng nước lên, bước chân như bay tiếp tục theo lối cũ mà đi. Giang Hạ nghe xong cũng chỉ lắc đầu cười cười, không nói gì thêm mà đi thẳng xuống chân núi. Không qua một khắc đồng hồ đã xách theo hai thùng nước trở về.

Buổi chiều hôm nay không cần đi đến học đường, Giang Hạ tự mình đi ra rừng trúc sau nói tu luyện, mới ngồi xuống không bao lâu liền tiến vào trạng thái tu luyện.

Sau nhiều ngày chăm chỉ gánh nước, Cảnh Hy Đại sư huynh cũng đã lên đến Luyện Khí kỳ tầng 9, bản thân Giang Hạ cũng đã lên đến tầng bảy, tốc độ tu luyện này thật sự khiến cho người khác hâm mộ ghen ghét.

Thời gian tu luyện kết thúc, Giang Hạ theo thói quen bẻ một cành trúc rồi bắt đầu lặp lại bộ kiếm pháp đã thuộc lòng trong đầu, từng đường kiếm phát ra cũng đã có lực hơn rất nhiều so với trước đây, lá cây theo gió mà lung lay, từng hạt bụi cũng bay lên từ dưới mặt đất. Bộ kiếm pháp này càng luyện càng có nhiều biến hóa, không đơn thuần chỉ là một bộ kiếm pháp nhập môn cơ bản nữa.

……

Sấp chớp ầm ầm kéo đến, bầu trời một mảnh đen kịt tập trung vào một chỗ sau rừng trúc của Lôi Hành Phong. Cách đó không xa khoảng mười trượng đứng một hàng người, Thiên Hạc Chân nhân vẻ mặt bình thản, trên môi còn nở một nụ cười nhẹ, đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa suy nghĩ gì đó, bước chân đang muốn rời đi, sau lại nói với Cảnh Hy ở bên cạnh:

“Đều ổn.”

Qua quãng thời gian mười ba năm so với tu tiên giới có thể nói là không dài cũng không ngắn, nhưng đoạn thời gian cũng khiến người ta thay đổi. Tiểu nam hài năm đó bây giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên với vẻ ngoài xuất sắc, khuôn mặt cương trực góc cạnh, ngũ quan thâm thúy, sống lưng thẳng tắp như một thanh kiếm trực chờ tuốt ra khỏi vỏ, hơi thở tràn đầy lạnh lẽo tỏa ra xung quanh khiến người khác không dám khinh nhờn, trang phục xanh đậm của đệ tử chân truyền càng làm tăng thêm vẻ đẹp trong trẻo lạnh nhạt này. Không hổ danh người được xưng là đệ nhất mỹ nam của tu chân giới.

Nghe được lời khẳng định của sư tôn, sự căng thẳng nơi đáy mắt của Cảnh Hy rốt cuộc cũng hạ xuống một nửa, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía xa xa, nơi có một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi khoanh tròn, hai mắt nhắm lại, hai ngón tay đan vào nhau kết ấn chờ đợi. Lúc này Cảnh Hy mới mở miệng nói:

“Mong là như vậy.”

Nói xong liền im lặng, tay cầm kiếm vẫn như cũ nắm thật chặt biểu hiện sự lo lắng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Diệp Linh đứng ở bên cạnh vẻ mặt sốt ruột đi tới đi lui, miệng luôn lẩm bẩm không ngừng nghỉ:

“Con đã nói là phải đưa thật nhiều bảo vật bảo mệnh cho tiểu sư thúc, mọi người đều ngăn cản. Nhìn trận thế này mà xem, còn không phải là muốn đánh cho người trọng thương hay sao.”

Tiểu cô nương đáng yêu năm đó nay đã trở thành một thiếu nữ đáng yêu với đôi mắt to tròn, miệng anh đào đóng mở liên tục cằn nhằn đám người đang đứng ở bên cạnh, trang phục xanh đậm trên người cũng không che lấp được khí chất ngây thơ đơn thuần của nàng. Ánh mắt linh động tinh ranh ngày thường giờ đây đã đỏ hồng, nước mắt cũng đã đọng đầy hốc mắt chỉ trực trào ra, thật khiến người khác đau lòng.

Thiếu niên luôn đi theo từ nhỏ với nàng là Mục Văn ở bên cạnh nghe được cũng chỉ đành bất đắc dĩ an ủi:

“Thiên Hạc sư thúc tổ cũng đã nói là không sao, muội không cần phải lo lắng. Giang Hạ tiểu sư thúc nhất định sẽ thành công lên được Kim Đan.”

“Hừ, các người chỉ biết lừa gạt muội! Trước đó tiểu sư thúc lên Trúc cơ có bao nhiêu vất vả đau đớn muội còn không biết sao, bây giờ trận thế lớn đến mức này nhưng đến một bảo bối cũng không có.”

Diệp Linh khống chế không cho nước mắt rơi xuống, bản thân nàng ta lên Trúc Cơ thật sự rất dễ dàng, ngay cả Cảnh Hy sư thúc cũng như vậy. Nhưng đến lượt Tiểu sư thúc lại giống như lôi kiếp của Kim Đan, bây giờ lại càng giống với lôi kiếp của Nguyên Anh. Bảo nàng ta có thể không lo lắng hay sao?

“Được rồi, muội đừng đi đi lại lại nữa, huynh nhìn cũng thấy chóng mặt.” Mục Văn bất lực nói.

Diệp Linh còn định nói gì đó thì lôi kiếp phía bên kia đã tụ lại, từng tiếng xẹt xẹt truyền đến khiến da đầu người tê dại, không để mọi người phải chờ lâu, lôi kiếp đầu tiên mạnh mẽ bổ xuống thẳng đỉnh đầu thiếu nữ đang ngồi, chưa để nàng kịp thở đã liên tiếp giáng xuống từng đạo lôi kiếp tiếp theo. Bóng dáng vừa nãy còn nhìn thấy rõ ràng thì hiện tại đã bị bọc ở trong một chiếc l*иg màu tím đậm, trên không trung từng đám mây xoay tròn, ngày một dày hơn.

Tia sét bổ xuống đạo sau mạnh hơn đạo trước, người bên ngoài không rõ tình huống chỉ có thể lo lắng nhìn chằm chằm, Diệp Linh lúc này cũng đã khóc ra, bàn tay giật túi trữ vật bên hông xuống, trên miệng niệm quyết gấp gáp tìm từng bảo vật có thể cản được lôi kiếp.

Tu chân giới phân chia cấp bậc bắt đầu từ Luyện Khí, Trúc Cơ, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hư Không. Từ Trúc Cơ kỳ trở lên sẽ chia ra ba loại sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh. Ở thời điểm tu sĩ tiến vào Kết Đan chỉ cần chịu mười lăm đạo lôi kiếp là có thể thông qua.

Hiện tại Giang Hạ cũng đã chịu đến đạo lôi kiếp thứ mười lăm nhưng đám mây tím đậm trên không trung vẫn chưa tản đi, mọi người đứng ở bên ngoài đều sốt ruột lo lắng, nhưng nhìn thấy bóng dáng ẩn hiện như có như không vẫn ngồi thẳng tắp ở bên trong liền dặn lòng xuống, tiểu sư thúc chắc chắn sẽ thành công không có việc gì.

Cuối cùng từ trrong túi trữ vật Diệp Linh cũng tìm được bảo vật hình tròn, đây chính là bảo vật Tụ Lôi mà Tông chủ đã tặng cho nàng để khi nàng ta tiến vào Nguyên Anh sẽ sử dụng, bây giờ tình huống có chút vượt qua nhận thức của mọi người, nàng ta không thể khoanh tay đứng nhìn tiểu sư thúc chịu đựng lôi kiếp không biết phải bổ xuống bao nhiêu đạo kia.

Mọi người ở đây đều đang chăm chú nhìn về phía không trung, không để ý đến động tác của Diệp Linh, vào thời điểm lôi kiếp đã bổ xuống lần thứ mười bảy, nàng ta mở miệng lẩm nhẩm một cái, Tụ Lôi xoay tròn trong lòng bàn tay, nháy mắt theo động tác phóng lên cao của nàng ta mà tiến vào trận lôi kiếp. Đám mây đang có dấu hiệu tản ra lập tức tụ lại, Thiên đạo giống như giận giữ mà từng tia sấp sét cũng mạnh hơn vừa nãy, vô tình mà đánh thẳng về phía Tụ Lôi trên đầu Giang Hạ.

Mọi người ở bên ngoài vừa mới thở phào sau khi nhìn thấy cảnh này lập tức ngây ngốc, Cảnh Hy vứt một ánh mắt rét lạnh về phía Diệp Linh, nhưng cũng không nói gì thêm, Mục Văn ở bên cạnh thấy thế tiến lên kéo tiểu sư muội của mình, cũng không quên mở miệng trách mắng:

“Muội làm cái gì vậy?”

“Muội…..Muội muốn giúp tiểu sư thúc một chút.” Giọng nói của Diệp Linh run run vang lên.

“Muội….. azzz !” Mục Văn muốn nói thêm gì đó nhưng lại cảm thấy bản thân cùng với Diệp Linh hiện tại tốt nhất vẫn là nên im lặng, nếu không hai người sẽ lập tức có một chuyến bay miễn phí, mà nơi đáp xuống sẽ là chân núi của Lôi Hành Phong.

Ở bên kia, Giang Hạ vừa mới chịu đựng xong lôi kiếp, ý đồ nghỉ ngơi điều tức lại tu vi mới tiến vào Kim Đan còn chưa ổn định lại, bỗng nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra từ trên không trung, ngẩng đầu lên liền thấy đám mây vốn dĩ muốn tản đi thì nay lại tụ lại.

Cách đỉnh đầu của cô không xa là một đồ vật hình tròn, đã có hai đạo lôi kiếp đánh vào nhưng chỉ khiến bảo vật này lung lay một chút, Thiên Đạo giống như bị chọc giận, từng đám mây xoay tròn càng lợi hại hơn, giống như muốn tạo ra một lôi kiếp mạnh mẽ để bổ xuống, không ngoài dự đoán của Giang Hạ, cô lập tức điều động tu vi còn sót lại trong cơ thể, tạo ra một lớp màng bảo vệ, nghênh đón đạo lôi kiếp có thể là cuối cùng này.

Đạo lôi kiếp bổ xuống thô to như xà nhà, Tụ Lôi chịu đựng một nửa lập tức vỡ nát, còn lại đều rơi vào trên người của Giang Hạ. Lôi kiếp tiến vào trong thân thể, cơ thể cô run lên từng đợt, tay chống lên mặt đất hộc ra một ngụm máu, y phục trên người cũng đã cháy đen không nhìn ra hình dạng, hơi thở phập phồng như có như không, ý chí vẫn kiên cường gắng mở mắt nhìn về không trung.

Đám mây dày đặc cuối cùng cũng chịu tản đi, Giang Hạ trong lòng âm thầm thở nhẹ một cái rồi nhắm mắt lại ngất đi, đầu còn chưa kịp chạm đất đã được một cánh tay đỡ lấy, đem người ôm vào trong lòng rồi nhanh chóng bay về phía căn nhà trúc ở phía đông của Lôi Hành Phong.